Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Bà cụ Tịch đang chuẩn bị tiệc gia đình ở nhà họ Tịch.

Nhà họ Tịch có rất nhiều người có tiền, có địa vị trong xã hội, tất cả bọn họ đều tới đây tham gia.

Lúc Vũ Tiểu Kiều khoác tay Tịch Thần Hạn xuất hiện ở nhà chính của nhà họ Tịch, có rất nhiều người đã phải giật mình.

Gần đây bọn họ đều nghe đồn rằng cặp vợ chồng này đang cãi nhau, khó chịu với nhau đến mức muốn ly hôn, tình cảm giữa hai người xuất hiện nguy cơ rạn nứt.

Vợ chồng son ấy mà, đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa được rồi, tan tan hợp hợp là chuyện rất bình thường.

Nhưng điều không bình thường là, cuộc hôn nhân của bọn họ đã bị một người phụ nữ khác xen vào, mà người phụ nữ kia lại chính là người mà Tịch Thần Hạn nhớ suốt năm năm không quên.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều lại có thể chịu đựng như vậy, lại còn có thể cười tươi như hoa xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người nhỏ giọng xì xào bàn tán, nhưng nhìn thấy bà cụ Tịch cứ cầm tay Vũ Tiểu Kiều không ngừng nói chuyện linh tinh, ánh mắt hiền hậu và cưng chiều, khiến cho mọi người cũng không dám để lộ ra thái độ gì không đúng.

Lúc này, lại đột nhiên có người mở miệng:

“Thần Hãn và Tiểu Kiều cũng đã kết hôn được hơn một tháng rồi nhỉ? Bụng đã có dấu hiệu gì chưa? Dù sao thì bà Tịch cũng rất muốn ôm chắt trai rồi.”

“Đúng thế đúng thế. Nếu như Thần Hãn có con trai thì nhà họ Tịch cũng có người kế nghiệp rồi.”

“Nhà họ Tịch chỉ có mỗi Thần Hãn là độc đinh, hai đứa phải mau lên.”

Mặt Vũ Tiểu Kiều hơi đỏ lên, lặng lẽ nhìn Tịch Thần Hạn một cái. Tịch Thần Hạn nghiên người qua, chặn lại những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bụng của Vũ Tiểu Kiều để soi xem có gì hay không.

“Chúng cháu còn trẻ, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Các bác các chú không nên làm khó Tiểu Kiều.” Tịch Thần Hạn nói.

Mọi người nhìn thấy Tịch Thần Hạn bảo vệ Vũ Tiểu Kiều như vậy thì đều nở nụ cười:

“Được được, hai đứa không vội nhưng bà vội rồi đấy.”

Bà cụ Tịch cười nói: “Bà nội đang chờ bế cháu trai đấy. Hai đứa nhanh nhanh sinh cho bà một thằng nhóc đi.”

Đối với một gia tộc khổng lồ như nhà họ Tịch mà nói, trách nhiệm nhanh chóng khai chi tán diệp đều dồn lên một mình Tịch Thần Hạn.

Nhà họ Tịch mấy đời chỉ có một đứa con trai, đến thế hệ của Tịch Thần Hạn, tất cả mọi người đều kì vọng vào anh là điều đương nhiên.

Trước đó Tịch Thần Hạn chỉ có một người phụ nữ ở bên cạnh là mvt, sau đó không ai thấy một người phụ nữ nào ở cạnh anh nữa.

Bây giờ cuối cùng anh cũng chịu kết hôn, tất cả mọi người đều đang trông ngóng anh nhanh chóng có con cái.

Nhất là bà cụ Tịch đã ngóng đến đỏ cả mắt rồi.

Vũ Tiểu Kiều hơi thẹn thùng.

Cô biết bà cụ Tịch rất hi vọng, nhưng thực sự là bụng của cô chẳng có dấu hiệu gì cả, cô cũng cảm thấy hơi có lỗi.

Vũ Phi Phi và Tôn Hồng đang đứng bên cạnh Vũ Kiến Trung, Vũ Kiến Trung đang hàn huyên với người quen của mình vài câu, sau đó lại nói với Vũ Tiểu Kiều:

“Tiểu Kiều, con phải cố gắng chăm sóc cơ thể cho thật tốt, đó là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại, rồi nhanh chóng có con đi thôi.”

Tất cả mọi người cũng cười phụ họa.

Gương mặt Vũ Tiểu Kiều lại càng đỏ hơn, không biết nói gì một lúc lâu, chỉ có thể nhìn Tịch Thần Hạn một cái.

Tịch Thần Hạn cũng nhìn Vũ Tiểu Kiều, rồi anh chợt nghiêng người ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Xem ra anh lại càng phải cố gắng hơn rồi.”

Một câu nói khiến cho gương mặt Vũ Tiểu Kiều đỏ rực lên.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ vợ chồng son thân mật của bọn họ, trên mặt ai nấy đều là nụ cười có vẻ yên tâm.

Đa số mọi người đều không hi vọng rằng một đôi vợ chồng mới cưới cuối cùng lại vì một người thứ ba mà phải ly hôn.

Vũ Phi Phi nhìn thoáng qua chỗ Vũ Tiểu Kiều, căm hận nắm chặt chiếc ví trong tay.

Gả cho Tịch Thần Hạn, còn mang thai sinh con, chuyện tốt như vậy lại có thể để cho một mình cô hưởng hết.

Một khi Vũ Tiểu Kiều có thể mang thai đứa con của Tịch Thần Hạn rồi, thì địa vị của cô ở nhà họ Tịch là không ai có thể lay chuyển được.

Vũ Phi Phi tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Tịch Thần Hạn là của cô ta!

Cô ta mới là người có tư cách làm cô chủ của nhà họ Tịch!

Cung Cảnh Hào đứng cách đó không xa, gương mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Anh ta thoáng nhìn về chỗ Vũ Tiểu Kiều, sau đó yên lặng đi về phía khác.

Không biết trong đôi mắt đen nhánh kia đang chất chứa tâm trạng như thế nào.

Mọi người đứng nói đùa với Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn một lúc lâu, rồi mới chuyển sự chú ý về Cung Cảnh Hào và Vũ Phi Phi.

“Nghe nói Cảnh Hào và Phi Phi cũng định đính hôn, là thật sao?”

“Thật sự là quá nhiều chuyện vui cùng ập tới! Nhà Thị trưởng và nhà họ Tịch chúng ta đã thân lại càng thêm thân rồi.”

Ở trước mặt bà cụ Tịch, tất cả mọi người đều tỏ ra rất thân thiết, dường như cái gia tộc khổng lồ này không hề có chút hiềm khích nào với nhau.

Bà cụ Tịch rất thích tình hình như thế này, cũng thừa biết sự hòa thuận của bọn họ là nửa thật nửa giả.

Vũ Kiến Trung vừa muốn nói gì đó thì đã bị Vũ Phi Phi ngăn lại.

Cô ta cũng không muốn trước mặt đông người như thế này, bố cô ta sẽ thừa nhận chuyện của cô ta và Cung Cảnh Hào.

“Thật ra từ trước tới nay, có một chuyện cháu muốn làm sáng tỏ một chút. Cháu và cậu chủ Cung chưa từng quen nhau, chúng cháu chỉ là bạn học mà thôi.”

Vũ Phi Phi nói rất nhanh, giống như sợ có người sẽ cắt ngang lời cô ta vậy.

“Trước kia có gây ra chút hiểu lầm, không được hay cho lắm, cháu xin lỗi tất cả mọi người.”

“Trong hôn lễ của cậu chủ Tịch, cậu Cung đã đến cùng cháu, bởi vì không muốn có quá nhiều người chỉ trích mối quan hệ giữa cháu và chị gái cháu mà thôi.”

Vũ Phi Phi bước nhanh tới bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, khoác tay Vũ Tiểu Kiều, mỉm cười tươi tắn nhìn Vũ Tiểu Kiều.

Trong mắt người ngoài, hai người giống như một cặp chị em tình cảm thắm thiết.

“Chị, chị sẽ không trách em chứ? Thật ra em và cậu Cung không hề có quan hệ gì cả, cũng không có ý định muốn kết hôn.”

Vũ Tiểu Kiều bị nụ cười rực rỡ này của Vũ Tiểu Kiều làm cho hơi chói mắt.

Không hiểu sao cô lại có dự cảm bất thường.

Nhưng có nhiều người đang ở đây như vậy, cô cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại:

“Sao chị lại có thể trách em được chứ.”

“Chị không trách em thì tốt rồi. Mấy hôm nay em cứ bồn chồn ăn không ngon ngủ không yên, cứ lo là chị sẽ trách em.” Ánh mắt của Vũ Phi Phi nhìn Vũ Tiểu Kiều không hiểu sao lại sâu hơn một chút.

Đồng tử Vũ Tiểu Kiều hơi co lại, cô nheo mắt muốn nhìn cho rõ suy nghĩ sâu xa trong đôi mắt của Vũ Phi Phi thế nhưng lại không nhìn ra được manh mối gì.

Bà cụ Tịch cũng nhìn ra được bầu không khí giữa hai chị em nhà này có gì đó không đúng, bà vội đứng ra chào hỏi mọi người, mời mọi người cùng ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.

Bà cụ Tịch kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống bên cạnh mình, đủ để chứng minh rằng hiện tại địa vị của cô ở trong lòng bà cụ Tịch là rất cao.

Dương Tuyết Như cảm thấy rất tức giận, nhưng mà trên mặt không dám tỏ vẻ gì.

Có người múc cho bà cụ Tịch thêm bát canh gà, bà cụ lại đưa cho Vũ Tiểu Kiều trước.

“Tiểu Kiều, dạo này nhìn sắc mặt cháu không được tốt lắm, uống chút canh gà bồi bổ đi, trong này còn bỏ thêm cả nhân sâm lâu năm, rất bổ!”

Bà cụ nói, còn vỗ vỗ lên bụng Vũ Tiểu Kiều:

“Chăm sóc thân thể cho tốt, thì mới có thể giúp bà nội có chắt trai mà bế được.”

Mọi người cũng nhao nhao giơ ly rượu lên mời bà cụ Tịch, chúc bà cụ sớm có cháu trai để bế, cháu chắt đề huề.

Bà cụ Tịch cười đến mức không ngậm miệng lại được: “Tiểu Kiều, cháu thấy không? Bà nội có được cháu chắt đề huề không là phải nhờ cháu đấy.”

Vũ Tiểu Kiều chợt cảm thấy áp lực của mình thật lớn.

Mang thai?

Sinh con?

Cô cũng muốn thế! Nhưng bụng của cô…

Cô cúi đầu nhìn bụng mình, chỉ muốn thở dài một hơi.

Nghĩ đến mvt còn đang ở trong bệnh viện, cô lại cảm thấy hơi mờ mịt, không biết bây giờ mình có dự định có con thì là đúng hay sai.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!