Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Trong bệnh viện.

Một nhóm nhân viên y tế vây quanh một chiếc xe cấp cứu, cấp tốc đẩy xe vào trong phòng cấp cứu.

Vũ Tiểu Kiều sững sờ đứng đó, tựa như hóa đá, ngây người nhìn theo bóng lưng cao lớn lúc ẩn lúc hiện trong đám người đã biến mất.

Cô y tá nhỏ ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều thì nhỏ giọng thúc giục.

"Cô Tịch, chúng ta có thể đi được chưa?"

Vũ Tiểu Kiều vội vàng gật đầu, vội vàng xoay người lên tầng.

Cô không muốn nhìn thêm một giây một phút nào nữa.

Cô rất sợ bản thân của mình sẽ không khống chế được.

Còn lo lắng hơn nữa là bị người ta phát hiện ra chồng của mình bỏ mình đi khám thai một mình và đưa người phụ nữ khác đến bệnh viện, chắc lúc ấy sẽ có lắm ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò lắm.

Cô y tá nhỏ cười khen: "Cô Tịch thật sự quá tốt bụng, thật ra vừa rồi chúng ta không cần phải nhường đường."

"Cô là cô Tịch mà, chỉ có người khác nhường đường cho cô, chứ cô không cần phải làm như vậy."

Vũ Tiểu Kiều im lặng đi phía trước, không lên tiếng.

Cô y tá nhỏ đưa Vũ Tiểu Kiều tới cửa phòng bác sĩ đã hẹn lịch từ trước.

"Cô Tịch, cô muốn kiểm tra cái gì?" Cô y tá nhỏ kính cẩn hỏi.

Dư Tiểu Kiều vẫn không nói.

Cô đứng ở cửa phòng làm việc của bác sĩ, hai chân như nhét đầy đá chì, không thể cất bước.

Cô hơi ngại đi vào.

Cho dù cô có mang thai hay không, nó cũng sẽ là một vết cứa đau lòng đối với cô.

Nếu có thai, chồng của cô, cha của đứa trẻ, ở tầng dưới cùng với một phụ nữ khác trong phòng cấp cứu.

Nếu như không mang thai...

Như vậy thì có lẽ cô sẽ đúng như lời thím Tần nói, cô mất đi một con át chủ bài để giữ vững vị thế của mình.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Mục Vân Thơ và tại sao cô ta lại được đưa đến phòng cấp cứu.

Có vẻ như cuộc điện thoại mà Tịch Thần Hạn nhận được ở nhà chính xác là cuộc điện thoại về vụ tai nạn của Mục Vân Thơ.

Lúc đó, vẻ mặt lo lắng của Tịch Thần Hạn giống như bản thân đang bị một sợi dây thép chí mạng quấn quanh cổ.

Vũ Tiểu Kiều nhắm chặt mắt lại.

Trong lòng cảm thấy khó chịu như thể một miếng thịt bị cắt ra vậy.

Do dự hồi lâu, cô bước chân vào văn phòng của bác sĩ.

Cô y tá nhỏ đưa Vũ Tiểu Kiều đi xét nghiệm máu, trong lòng không ngớt lời khen ngợi.

"Cô Tịch hẳn là có tin vui phải không ạ? Xin chúc mừng cô Tịch nhé, đến lúc đó cô có thể gửi kẹo cưới cho chúng em."

Vũ Tiểu Kiều cười khổ gật đầu.

"Được chứ."

"Ở tại đây, em xin chúc mừng cô Tịch, cậu chủ nhỏ sắp chào đời."

"Tôi còn chưa làm kiểm tra nữa mà, tôi chỉ mới cảm thấy buồn nôn một chút thôi. Chúng ta cứ kiểm tra trước đi rồi nói tiếp."

Cô không nói rõ với bác sĩ rằng cô muốn xem mình có thai hay không.

Vũ Tiểu Kiều lấy máu trong phòng xét nghiệm, cô y tá nhỏ kia vẫn đang vừa huyên thuyên vừa lấy mẫu máu.

"Cậu Tịch đối xử với cô Tịch tốt như vậy, nếu mà cô có thai, chắc chắn anh ấy sẽ càng yêu cô Tịch hơn nữa."

Vũ Tiểu Kiều chỉ cười và không nói gì.

Cô ấn vào lỗ kim tiêm trên cánh tay trắng nõn, không chú ý tới Vũ Phi Phi đang đi tới đứng cạnh cửa sổ sau.

Vũ Phi Phi khi nghe cô y tá nói xong liền nhanh chóng tìm một góc trốn và cẩn thận lắng nghe.

"Mang thai?" Đôi mắt Vũ Phi Phi nheo lại.

Lập tức, khóe môi cô chậm rãi nhếch lên.

Hôm nay Vũ Phi Phi đến bệnh viện để cùng Tôn Hồng kiểm tra tổng quát cơ thể một lần, Tôn Hồng gần đây luôn không được khỏe.

Trên tay của cô ta đang cầm hai ống mẫu máu.

Vũ Phi Phi nhìn hai ống máu, trong mắt lóe lên một tia sáng đen.

Vũ Tiểu Kiều nằm nghỉ ngơi ở trong phòng khách.

Cô cảm thấy hơi buồn ngủ.

Đang mơ hồ, cô y tá nhỏ bước vào với tờ kết quả xét nghiệm và nói nhỏ với Vũ Tiểu Kiều.

"Cô Tịch, sức khỏe của cô đã được kiểm tra."

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lật người ngồi dậy, lo lắng nhìn y tá.

"Đây là giấy kết quả của bác sĩ, nói rằng thân thể của cô không có gì nghiêm trọng, nhưng lượng đường trong máu hơi cao, lại có một chút máu đông."

"Cái gì? Lượng đường trong máu cao? Máu đông?"

Vũ Tiểu Kiều không hề nghĩ đến chuyện bản thân còn trẻ như vậy, lại có lượng đường trong máu cao và bị máu đông.

Cô y tá nhỏ lại lấy ra một đống thuốc, "Đây là thuốc do bác sĩ kê cho cô Tịch, còn đây là tờ hướng dẫn sử dụng thuốc."

Vũ Tiểu Kiều giật lấy tờ giấy xét nghiệm từ cô y tá nhỏ, không khỏi nhìn đi nhìn lại.

Cô nhìn những con số chính xác, không hiểu gì cả, giọng nói run run hỏi cô y tá nhỏ.

"... Tôi không có thai sao?"

Cô y tá xấu hổ cười toe toét, "Xin lỗi, cô Tịch, cô không mang thai."

"..."

Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy đại não của mình vang lên một tiếng "bùm", đột nhiên trống rỗng.

Không mang thai.

Cô không có thai!

Sự thất vọng và buồn bã khiến cô không thể giữ được nụ cười trên môi nữa.

"Cô Tịch, cô đừng thất vọng quá, cô vẫn còn trẻ, trước hết hãy điều chỉnh cơ thể cho thật tốt đã. Bác sĩ nói gần đây cô hay uể oải, kém ăn, có thể liên quan đến việc xuất hiện máu đông và đường huyết cao."

"Hơn nữa cô Tịch à, chỉ số đường huyết của cô rất cao, nó đang tăng theo cấp lũy thừa, nếu không kiểm soát, cô sẽ rất dễ mắc bệnh tiểu đường."

Cô y tá nhỏ nói xong thì lấy ra một tờ giấy khác.

"Đây là bảng dinh dưỡng do bác sĩ đưa ra. Bên trên đã chỉ rõ rằng cô Tịch nên ăn những đồ ăn thanh đạm, không nên ăn đồ dầu mỡ và đồ ngọt quá nhiều.”

Vũ Tiểu Kiều im lặng cầm tờ giấy trong tay.

Tâm trí của cô ấy bây giờ như đã ngừng lại, không còn hoạt động nữa.

Trước đó cô cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng mình có thể sẽ không mang thai.

Nhưng bây giờ sự thật đúng là vậy, cô thực sự không mang thai, cảm giác này quá khó để có thể chấp nhận.

Cô đã hy vọng đến nhường nào rằng mình có thể mang thai đứa con của cả hai người...

Có lẽ nếu cô có một đứa trẻ, trái tim anh sẽ trở về với cô.

Cô sẽ không cần phải lo lắng nữa, không cần sợ hãi sự xuất hiện của Mục Vân Thơ.

Chỉ tiếc...

Cô yếu ớt đứng dậy, siết chặt tờ xét nghiệm trong tay, nhấc chiếc túi xách lên, chậm rãi bước ra khỏi phòng chờ.

Máu đông?

Đường trong máu cao?

Cô đứng trước cửa thang máy, nghĩ rằng bây giờ Tịch Thần Hạn chắc vẫn đang ở bên ngoài phòng cấp cứu, chờ kết quả chuẩn đoán của Mục Vân Thơ.

Trong lòng anh, rốt cuộc vẫn là lo lắng cho Mục Vân Thơ hơn!

Rốt cuộc thì Mục Vân Thơ bị làm sao vậy?

Cô bước vào thang máy, nhấn số tầng của phòng cấp cứu rồi từ từ chờ thang máy đi xuống lầu.

Vũ Phi Phi bước ra khỏi bóng tối, cầm tờ xét nghiệm trên tay, ủ rũ nheo mắt.

"Vũ Tiểu Kiều, cô đang mang thai!"

Vũ Phi Phi tức giận xé tờ giấy kết quả kiểm tra.

"Tại sao tất cả những điều tốt đẹp đều đến với cô như vậy chứ! Kết hôn với một người đàn ông quyền lực số một, và bây giờ lại mang thai đứa con của anh ấy!"

"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!"

"Tại sao ông Trời lại bất công như vậy? Tại sao lại cho cô tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất!"

" Vũ Tiểu Kiều, cô thực sự nghĩ rằng tôi không dám làm gì cô sao? Cô cho rằng tôi sẽ sợ vì lời đe dọa của Tịch Thần Hạn sao? Khi ánh đèn sân khấu tắt đi, tôi sẽ trở lại."

Vũ Phi Phi tiếp tục xé mạnh tờ giấy thông báo kết quả xét nghiệm cho đến khi nó bị nát vụn thành nhiều mảnh, sau đó bị ném thẳng vào thùng rác ở bên cạnh.

Vũ Tiểu Kiều bước ra khỏi thang máy.

Cô nhìn thấy ở cuối hành lang sâu và trống trải, Tịch Thần Hạn đang đứng đó, nhìn ánh đèn trong phòng cấp cứu.

Vũ Tiểu Kiều chậm rãi đi tới.

Cô không biết anh có nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô không.

Anh đang chăm chú nhìn vào tấm biển phát sáng, như thể một trái tim bị buộc chặt ở đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!