Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tịch Thần Hạn nhìn những giọt nước mắt của Vũ Tiểu Kiều, lồng ngực của anh đột nhiên truyền đến sự đau đớn.

Trước đây, lúc anh nhìn Mục Vân Thơ như vậy, trái tim anh cũng cảm thấy rất đau, nhưng mà cảm giác ấy so với bây giờ không mãnh liệt được đến thế.

Anh há miệng dốc, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

“Tiểu Kiều, chúng ta sẽ không ly hôn, em bình tĩnh nghe anh nói...”

“Còn cái gì để nói nữa sao?” Giọng nói của cô nghẹn ngào, nước mắt phủ kín khuôn mặt.

“Anh đi cùng cô ta suốt một đêm, giờ còn muốn giải thích cái gì nữa?”

“Em biết, biết rất rõ vị trí của em trong tim anh và vị trí của cô ta trong tim anh.”

“Em sẽ ngoan ngoãn rời đi, nhưng em mong anh có thể nói chuyện rõ ràng với em một lần, chứ không phải là lấy nhau về xong rồi anh cứ suốt ngày tránh mặt em bằng cách ở lì trong phòng làm việc, mỗi lần như vậy em thật sự rất khó chịu!”

Vũ Tiểu Kiều đau đớn ôm lấy ngực mình, “Trái tim em cũng có giới hạn, nó chứa đầy hình bóng và tình yêu của em dành cho anh, nhưng xét cho cùng thì nó cũng không phải máy móc, không phải vật trang trí, càng không phải vật thay thế để anh muốn giày vò sao cũng được!”

Nói xong, cô xoay người, chạy khỏi phòng.

Tịch Thần Hạn ngay lập tức bắt lấy cánh tay của cô, nắm chặt lấy nó, anh dùng sức kéo cô lại, ôm vào trong lồng ngực mình.

“Tiểu Kiều, anh nói lại lần nữa, anh chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn.”

“Anh cứ nghĩ em ngủ rồi, không muốn quấy rầy, không muốn phá hỏng giấc ngủ của em nên mới không về phòng.”

Những lời này của anh chính là lời nói thật trăm phần trăm, xuất phát từ tận đáy lòng anh.

Anh thực sự không ngờ tới, việc này sẽ làm cho Vũ Tiểu Kiều tổn thương và suy nghĩ nhiều đến vậy.

“Anh cho rằng em không gọi điện thoại cho anh là bởi vì em không để ý, cũng không để bụng chuyện đó.”

Cho nên lúc Mục Vân Thơ nói thân thể mình không được thoải mái, anh liền đến xem cô ấy một chút.

Vũ Tiểu Kiều còn rất nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng cả người anh như một bức tường thành, vừa kiên cố vừa ấm áp, khiến cho những lời nói đã ra đến đầu môi của cô phải nuốt ngược trở lại trong bụng, một chữ cũng không nói ra.

Cô đã mong ngóng cái ôm này đến nhường nào chứ, cô mong nó đời này kiếp này chỉ thuộc về một mình cô, vĩnh viễn không mất đi.

Cô bỗng nhiên khóc lớn, “Anh đã nói, anh sẽ không phụ em, lời anh đã nói, anh chưa bao giờ quên và cũng chưa bao giờ anh nuốt lời...”

“Anh đã nói như vậy rồi, nhất định không được lừa dối em.”

“Anh sẽ xử lí thật tốt chuyện dây dưa với cô ấy.”

Tịch Thần Hạn nhìn thấy cô khóc thương tâm đến như vậy, cả người đều trở nên luống cuống.

Anh chỉ có thể không ngừng mà lau nước mắt, đặt hai bàn tay áp vào khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của cô, trong đôi mắt sâu thẳm chất chứa sự đau lòng.

“Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ xử lí tốt.”

Anh cũng không biết tại sao đột nhiên bản thân lại đáp ứng qua loa như vậy nữa.”

Trước đó anh vẫn còn mông lung không biết tình cảm của mình ra sao thì Mục Vân Thơ xuất hiện, rốt cuộc tiếp theo đây anh nên làm như thế nào mới phải.

Nhưng hiện tại anh nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều như vậy, nhìn bộ dáng khóc lóc đầy đau lòng của cô, trong đầu anh chợt hiện lên một ý nghĩ.

Nếu Mục Vân Thơ không quay trở lại thì có phải anh và Tiểu Kiều sẽ chung sống hòa bình, an ổn hay không?

Bây giờ Mục Vân Thơ ở trong mắt của Tịch Thần Hạn, giống như mặt hồ đang yên ả bị một cục đá rơi xuống đánh động.

Hòn đá phá vỡ sự yên lặng của mặt hồ, chắc chắn không thể tránh khỏi những gợn sóng trào dâng.

Cuối cùng anh lau khô những giọt nước mắt trên mặt Vũ Tiểu Kiều, lại lần nữa ôm cô gái bé nhỏ vào trong ngực.

“Được rồi, nghe lời anh, em sốt rồi, phải uống thuốc, sau đó đi ngủ một giấc nhé.”

“Mọi chuyện anh sẽ xử lí thật ổn thỏa, em vẫn sẽ là bà Tịch của anh, đây là sự thật không gì có thể thay đổi được.”

Anh nói lời hứa hẹn với cô, cuối cùng cũng có thể sưởi ấm được trái tim lạnh như băng của Vũ Tiểu Kiều.

Cô dùng đôi mắt ửng đỏ, đầy nước mắt nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Cô tin tưởng Tịch Thần Hạn anh sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý.

Cô cũng không nghĩ rằng bản thân đã phải hi sinh nhiều như vậy, trả giá nhiều đến vậy, cũng kiên trì lâu như thế mà nhân duyên của hai người lại đứt gánh tại đây.

Cô cuối cùng vẫn chọn đồng ý cho anh thêm thời gian.

Cũng coi như là cô cho bản thân một cơ hội cuối cùng.

Vũ Tiểu Kiều bị cuộc điện thoại của An Tử Dụ đánh thức.

Mấy ngày gần đây cô ngủ nhiều kinh khủng, nếu không nhờ chuông điện thoại hoặc có người gọi cô dậy thì rất có thể cô sẽ ngủ một mạch từ đó đến tối và qua sáng hôm sau luôn.

“Tiểu Kiều, có đi ăn cơm trưa không?”

“Tớ đã đặt trước một bàn ở nhà hàng chuyên làm đồ ăn Hàn, tớ đang ở đây chờ cậu rồi, để tớ gửi định vị qua cho cậu.”

Vũ Tiểu Kiều nhìn thoáng qua địa chỉ định vị mà An Tử Dụ đã gửi tới cho cô, sau đó cô đứng dậy rời giường, bắt đầu rửa mặt thay quần áo.

Cô vẫn cảm thấy có chút mơ hồ nên dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt cho tỉnh táo lại, cách này thật sự có tác dụng.

Cầm lấy túi sách, cô rời khỏi Ngự Hải Long Loan, đúng lúc này thì bắt gặp Cung Cảnh Hào.

Khoảng thời gian gần đây, Cung Cảnh Hào và Vũ Phi Phi không thấy có động tĩnh gì, có người nói bọn họ đã chia tay rồi, cũng có người nói bọn họ đang lén lút bàn bạc để chuẩn bị làm lễ đính hôn.

Vũ Tiểu Kiều dạo gần đây cũng chưa có thời gian về nhà họ Vũ nên cũng chưa nắm bắt được tình trạng hiện tại của Cung Cảnh Hào và Vũ Phi Phi là như thế nào.

Nhưng mà Vũ Phi Phi bây giờ cũng đã an phận hơn trước kia nhiều rồi.

Hai ngày trước, Vũ Tiểu Kiều vô tình đụng phải Vũ Phi Phi ở trung tâm thương mại.

Cô vốn dĩ còn tưởng rằng Vũ Phi Phi lại muốn khẩu chiến với mình một hồi nhưng không thể ngờ được là Vũ Phi Phi vờ như không quen biết cô, trực tiếp đi lướt qua người cô, không hề dừng lại một chút nào.

Cung Cảnh Hào đi đến tầng hầm để lấy xe, sau khi dừng lại trước cổng trung tâm thương mại thì bước xuống, khóa cửa xe, liếc mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều vờ như không nhìn thấy anh ta, mắt nhìn thẳng bước về phía trước.

Cô cho rằng nếu bản thân giả vờ như không nhìn thấy anh ta thì với tính cách ngông cuồng, ngạo mạn của Cung Cảnh Hào, nhất định anh ta sẽ không nói chuyện với cô.

“Đứng lại!”

Sau lưng cô truyền đến giọng nói của Cung Cảnh Hào.

Vũ Tiểu Kiều giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Cung Cảnh Hào nhanh chóng xông lên phía trước, ngăn cản lối đi của cô.

“Anh bảo em đứng lại, em không nghe thấy sao?”

Vũ Tiểu Kiều chậm rãi ngước mắt nhìn gương mặt ngang ngược của Cung Cảnh Hào.

“Anh không kêu tên tôi, làm sao tôi biết được anh đang gọi mình mà đáp lại.”

Cung Cảnh Hào tức giận hừ một tiếng.

“Nghe nói hôm trước em bị bắt cóc?”

“Không có, anh nghe ở đâu ra tin đấy vậy, đừng nên nói chuyện không có căn cứ.”

“Anh nói bậy?” Cung Cảnh Hào bỗng cười rộ lên một tiếng.

“Tuy chuyện này được giữ bí mật, không truyền thông tin ra bên ngoài để tránh bị người ngoài nhòm ngó nhưng người trong gia tộc có ai mà lại không biết em bị bắt cóc.”

“Thấy tôi bình an trở về, không có một chút hao tổn nào thế này chắc sẽ có rất nhiều người cảm thấy hụt hẫng nhỉ?”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiểu hiểu rõ, người đàn ông trung niên kia bắt cóc cô, mục đích chính là để tống tiền nhà họ Vũ.

Nhưng mà đằng sau người đàn ông trung niên ấy, nhất định có kẻ chống lưng.

Nếu không... Ông ta chắc chắn sẽ không phải chạy trốn sự tìm kiếm của Tịch Thần Hạn như vậy, và cũng sẽ không bặt vô âm tín.

Nếu như chủ mưu đứng đằng sau lưng người đàn ông trung niên kia không phải là Cung Cảnh Hào thì cũng quá nửa là Dương Tuyết Như.

Quan hệ của Cung Cảnh Hào và Dương Tuyết Như thế nào mọi người ai cũng biết, Dương Tuyết Như là bà ngoại Cung Cảnh Hào, bà ta luôn tìm cách, bí mật núp trong bóng tối để ra tay giúp Cung Cảnh Hào giữ vững vị thế của mình.

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn Cung Cảnh Hào, thấy sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo của anh ta thì hoàn toàn có thể biết được tâm trạng của anh ta đang rất khó chịu, mà với cái tâm trạng đó thì anh ta sẽ chẳng nói ra được điều gì dễ nghe cả.

Thế nhưng giây kế tiếp, anh ta nói một câu khiến cho Vũ Tiểu Kiều phải giật mình thốt lên câu trả lời.

"Tại sao anh ta để em ra ngoài một mình mà không cử ai đi theo em?"

"Nếu người đã bắt cóc em đến giờ vẫn chưa bị bắt, rất có thể ông ta sẽ lại bắt cóc em thêm một lần nữa."

"Em định đi đâu? Anh sẽ tự mình đưa em đến đó."

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn chằm chằm Cung Cảnh Hào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!