Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Mấy ngày nay Tịch Thần Hạn đối xử rất tốt với Vũ Tiểu Kiều, vừa dịu dàng lại săn sóc, làm Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc mà anh ban tặng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Một lần nữa cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Chỉ cần Tịch Thần Hạn cố gắng quên hết đi, thì cô cũng sẽ không nhắc đến nữa.

Như vậy, quá khứ cuối cùng cũng trở thành quá khứ mà thôi.

Không ai nhắc đến nó nữa.

Bà Tịch đã đến Ngự Hải Long Loan một lần.

Bà ta nắm tay Vũ Tiểu Kiều, liên tục nói đã làm cô khó xử.

Vũ Tiểu Kiều biết, bà Tịch đã biết tâm tư của Tịch Thần Hạn, nhưng cô chỉ cười nói.

"Con thực sự rất hạnh phúc khi kết hôn với Thần Hạn, không có gì phải khó xử hết ạ."

Nhưng trong lòng cô vẫn ẩn chứa một khoảng trống, bên trong đó cực kì lạnh giá.

Cô không nói cho Tịch Thần Hạn biết kẻ đã bắt cóc cô trông như thế nào.

Thậm chí cô còn có cả số điện thoại của anh ta.

Mặc dù khi bắt cóc cô, tên này đã đeo khẩu trang, che khuất khuôn mặt.

Nhưng trước đó vài ngày, người đàn ông này đã xuất hiện ở Ngự Hải Long Loan một lần, khi đó, anh ta không đeo khẩu trang, chặn đường cô còn cho cô số điện thoại của anh ta.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều chưa bao giờ gọi đến dãy số đó.

Có lẽ đến bây giờ, cũng chỉ có thể tắt máy không liên lạc.

Trong lòng cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi.

Năm đó Tịch Thần Hạn để ý đến Mục Vân Thơ nhiều như vậy, tại sao Mục Vân Thơ lại bị bắt cóc?

Tại sao rơi xuống biển không còn một mảnh xương cốt?

Người đàn ông trung niên đó là ai?

Tại sao lại biết chuyện của Mục Vân Thơ?

Và tại sao người đàn ông trung niên đó lại chắc chắn rằng Tịch Thần Hạn sẽ không động đến anh ta dù chỉ là một sợi tóc?

Giữa người đàn ông trung niên này với Tịch Thần Hạn và Mục Vân Thơ có mối quan hệ như thế nào?

Nếu mọi thứ có thể trôi qua như vậy, cô sẵn sàng giả vờ hồ đồ, gạt hết tất cả những câu hỏi này sang một bên và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Vũ Tiểu Kiều không biết có phải Tịch Thần Hạn vẫn đang tìm kiếm kẻ đã bắt cóc cô hay không.

Kể từ hôm đó, anh không còn nhắc lại nữa, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Khi thím Tần đến dọn phòng, trong nhà chỉ còn Vũ Tiểu Kiều.

Cô đứng trước cầu thang dẫn lên gác xép, ngửa đầu nhìn lên trên lầu.

Thím Tần đi ngang qua Vũ Tiểu Kiều hỏi nhỏ.

"Mợ hai muốn đi lên đó à?"

Vũ Tiểu Kiều lắc đầu nói: "Thím Tần, trên đó rơi xuống rất nhiều bụi rồi. Thím đi lau một chút đi."

“Cậu chủ đã ra lệnh không ai được phép đi lên lầu.” Thím Tần nói.

"Nếu không lau chùi, màu sắc ban đầu của bức tranh sẽ bị bụi ăn mòn, sẽ cũ nhanh hơn đó."

"Không tốt sao? Vốn dĩ cũng không phải là thứ tốt." Thím Tần cầm giẻ lau cầu thang.

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn thím Tần.

Từ biểu tình không thay đổi quá nhiều của thím Tần, có thể nhìn ra thím Tần không thích Mục Vân Thơ cho lắm.

"Thím Tần, thím..."

Vũ Tiểu Kiều có chút do dự, thấp giọng hỏi.

"Thím nói nó không phải là thứ tốt, là chỉ bức tranh, hay chỉ người vẻ tranh?"

Thím Tần ngẩng đầu thở dài nói với Vũ Tiểu Kiều: “Đều không phải thứ tốt!"

Vũ Tiểu Kiều nhíu mày: "Người anh ấy từng thích chắc là một người phụ nữ có tính cách rất tốt, là một người phụ nữ hiền lành phải không? Tôi có thể nhìn ra từ những bức tranh của cô ấy, trong lòng cô ấy có một mảnh đất rất thuần khiết."

Thím Tần nhìn ra ngoài cửa, thấy Tịch Thần Hạn vẫn chưa về nên thấp giọng nói với Vũ Tiểu Kiều.

"Hồi đó cô ta lấy tiền của mợ rồi! Nhưng vì sao sau này lại không bỏ đi, tôi cũng không biết vì sao."

"Nhưng một người có thể bị mợ thu mua, thì tốt chỗ nào chứ?"

Thím Tần lắc đầu: "Mợ hai, chuyện này tôi không dám nói nhiều lời, vì mợ hai đối xử chân thành với cậu chủ, nên tôi mới nói nhiều hơn một chút."

Trái tim Vũ Tiểu Kiều nhảy lên.

Lúc trước khi Dương Tuyết Như đe dọa cô, cô cũng đã đoán được, Dương Tuyết Như đã từng dùng tiền để đuổi Mục Vân Thơ.

Không ngờ, Mục Vân Thơ lại lấy tiền của Dương Tuyết Như.

"Trong lòng cậu chủ đều biết. Tôi cảm thấy cậu chủ cũng không muốn tìm cô ta đâu, nhưng do không thể quên cô ta, nên chỉ muốn tìm hiểu mà thôi!"

"Cậu chủ là một người cứng đầu! Nhìn thì có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực ra lại rất có tình cảm!"

"Năm đó Lê Mai đối xử với cậu chủ như vậy, cậu chủ cũng đâu có đối xử..." Thím Tần vội vàng che miệng lại, liên tục xua tay.

“Tôi không nói gì hết, không nói gì cả.” Thím Tần vội vàng cúi đầu dọn dẹp phòng.

Vũ Tiểu Kiều biết Lê Mai, bà ta đang sống trong viện dưỡng lão, có vấn đề về tinh thần.

Bà ta là mẹ ruột của Tịch Thần Hạn.

Mọi người bên ngoài đều biết, Tịch Thần Hạn là con của ông Tịch, còn Dương Tuyết Như là vợ kế của ông Tịch.

Nhưng ai có thể ngờ là Tịch Thần Hạn không phải là con ruột của Dương Tuyết Như.

Với tính cách của Dương Tuyết Như, có thể làm cho Lê Mai sống yên ổn trong viện dưỡng lão, đúng là rất bất ngờ.

Có lẽ trong này còn có điều gì mà không muốn người khác biết được.

"Chuyện của nhà giàu thâm sâu như biển, có biết bao nhiêu chuyện! Mợ hai sống ở Ngự Hải Long Loan, cũng xem như bình yên. Những thứ đó, với tính tình trong sáng và tốt bụng của cô, tốt nhất là không nên tham dự vào."

Vào buổi tối Tịch Thần Hạn trở về, Vũ Tiểu Kiều vừa mới đi tắm xong.

Cô vừa lau tóc, vừa đưa dép lê cho anh.

“Anh ăn cơm chưa?” Cô hỏi.

Anh nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng của cô một cái: "Ăn rồi, còn em thì sao?"

“Thím Tần chuẩn bị bữa tối, em đã ăn rồi.” Cô mỉm cười, vòng tay ôm cổ anh.

"Thần Hạn, nghỉ ngơi mấy ngày, em cũng không có việc gì làm! Ngày mai em có thể ra ngoài giải sầu không, gặp An An tám chuyện nữa?"

"Được, nhưng Đông Thanh phải đi theo em."

Vũ Tiểu Kiều gật đầu: "An An còn nói nếu Đông Thanh đi theo, chúng ta có thể uống thêm vài ly."

“Anh không cho phép em uống rượu.” Khuôn mặt của Tịch Thần Hạn căng ra.

Vũ Tiểu Kiều thè lưỡi: "Một ngụm nhỏ xíu thôi à?"

Tịch Thần Hạn nhướng mày liếc nhìn bụng của Vũ Tiểu Kiều: "Bây giờ bà nội rất muốn ôm cháu nội."

Hai má Vũ Tiểu Kiều lập tức đỏ bừng, tựa vào lòng ngực anh, trong ngực nhảy loạn xạ như một con nai nhỏ.

“Vậy em sẽ không uống nữa.” Cô che đi đôi má nóng bừng của mình, nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.

"Anh cũng không được đến gần rượu. Em nghe nói mùi cồn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của cái kia..."

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, trên mặt càng ngày càng đỏ.

Tịch Thần Hạn ôm chiếc eo thon thả của cô hỏi: "Ý em là, anh không được sao?"

Hai má cô lập tức đỏ xuống đến tận cổ: "Em không có nói vậy mà."

"Vậy ý em là gì?"

Anh nhấc bổng cô lên, sải bước về phía phòng ngủ.

Mái tóc dài ẩm ướt của cô mang theo hương thơm sau khi tắm, mùi hương rất say lòng người.

Anh cùng cô ngã trên giường lớn, vừa định ân ái thì điện thoại của Tịch Thần Hạn vang lên.

Tịch Thần Hạn bất mãn cầm điện thoại lên, vừa nhìn thoáng qua tin nhắn gửi đến, thì sững sờ cả người.

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn sắc mặt của anh, sao lại thay đổi đột ngột như thế.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Đột nhiên, Tịch Thần Hạn xoay người đứng lên, bàn tay to cầm điện thoại có chút run rẩy yếu ớt.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy.

Cô không nhìn thấy nội dung trên điện thoại của Tịch Thần Hạn, nhưng mơ hồ nhìn thấy một bức ảnh.

Đó là hình ảnh một người phụ nữ trên phố, mái tóc dài đang phất phơ trong gió, hơi quay đầu lại.

Tim Vũ Tiểu Kiều đập thình thịch.

Người phụ nữ đó...

Cô lại nhìn vào sắc mặt của Tịch Thần Hạn, thấy rõ sự đấu tranh trên mặt của anh.

Trong nháy mắt trái tim Vũ Tiểu Kiều lạnh thấu xương.

“Anh đi đi.” Cô chậm rãi cúi đầu xuống.

Tịch Thần Hạn nhìn cô một cái thật sâu, do dự hồi lâu, cuối cùng cầm áo khoác lao ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!