Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Cung Cảnh Hào đứng ở của phòng nghỉ.

Anh ta do dự một lúc lâu, lúc đẩy cửa đi vào lại bắt gặp An Tử Dụ mở cửa ra.

An Tử Dụ đột nhiên nhìn thấy Cung Cảnh Hào bị dọa sợ.

“Anh tới đây làm gì?” An Tử Dụ tỏ thái độ không quá thân thiện.

Đổi với Cung Cảnh Hào, cô ấy thực sự không có cách nào có thiện cảm.

Cung Cảnh Hào tức giận, anh ta ghét nhất người khác tỏ thái độ với mình.

Anh ta cũng không phải người rộng lượng gì.

Khi mở cửa ra, anh ta nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đang khóc trong phòng, cơn tức giận lập tức tiêu tan.

Vũ Tiểu Kiều phát hiện có người ở cửa, vội vàng lau đi nước mắt, quay lưng về phía cửa.

Cô phải tỏ ra mạnh mẽ, dùng bộ dạng có thể chống đỡ tất cả để cho người khác nhìn thấy.

Cung Cảnh Hào bỗng nhiên thấy thật đau lòng.

Anh ta thật sự kích động, rất muốn xông vào ôm cô vào lòng, nói rằng không sao, không cần quan tâm những thứ khác.

Đối với người đàn ông trong lòng không có cô, không đáng để rơi lệ.

Nhưng anh ta sẽ không làm như vậy, uy nghiêm của anh ta không cho phép.

Anh ta mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn kim cương lớn nằm im trong lòng bàn tay anh ta.

“Tôi đến đưa cái này.” Cung Cảnh Hào nói.

An Tử Dụ không ngờ Cung Cảnh Hào thế mà không tức giận, thái độ lại cũng rất bình tĩnh.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi, nhận lấy nhẫn.

“Cảm ơn.”

“Không cần.”

“Cái đó… Tiểu Kiều đang khó chịu…”

“Tôi biết rồi.” Cung Cảnh Hào xoay người rời đi.

Anh ta đột nhiên dừng lại, hơi quay đầu lại, thanh âm rất nhỏ, vẻ mặt đầy do dự.

“Nói với cô ấy, nước mắt không giải quyết được vấn đề gì.”

Nói xong anh quay đầu nhanh chóng rời đi.

Đường Khải Hiên đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có một nữ diễn viên bộ dạng diễm lệ.

Cô ta chính là người lúc trước đi cùng với Đường Khải Hiên đến cục dân chính, Hàn Hủy.

“Anh Đường, dường như có rất nhiều người phụ nữ mà anh quan tâm đến.” Hàn Hủy nửa đùa nửa thật nói.

Đường Khải Hiên liếc mắt nhìn Hàn Hủy một cái: “Đó là vợ của bạn tôi.”

Hàn Hủy cười khẽ một tiếng: “Vợ của bạn, không được gây khó dễ.”

Đường Khải Hiên giận dữ: “Lời này của cô là ý gì?”

Hàn Hủy vẫn cười vô cùng xinh đẹp: “Không có gì, chỉ là thấy anh quan tâm đến nhiều người như vậy, mà lại không quan tâm tôi, tôi có chút ghen tị.”

“Trong mắt người ngoài, dù sao tôi cũng là bạn gái của anh.”

“Biết rõ thân phận của mình đi. Tôi có thể cho cô danh phận bạn gái, cũng có thể cho cô những thứ cô muốn.”

Đường Khải Hiên bỏ lại Hàn Hủy, bước về phía phòng nghỉ.

Khi đi ngang qua Cung Cảnh Hào, cả hai cùng lúc đứng lại.

Cung Cảnh Hào liếc nhìn Đường Khải Hiên một cái.

Đường Khải Hiên cũng liếc Cung Cảnh Hào một cái.

“Anh tới đây làm gì?” Cung Cảnh Hào nói.

Đường Khải Hiên cũng lạnh lùng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

Cung Cảnh Hào nhíu mày: “Tôi tới làm gì không phải việc của anh.”

“Vậy thì tôi tới làm gì cũng không cần nói với anh.”

Cung Cảnh Hào siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên.

Đường Khải Hiên không thèm quan tâm đến anh ta, đi về phía phòng nghỉ.

An Tử Dụ đang định đi vào, lại nhìn thấy Đường Khải Hiên, cô ấy dừng lại, quét một lượt qua người Đường Khải Hiên.

“Anh tới đây làm gì?” An Tử Dụ hỏi.

Đường Khải Hiên buồn cười: “Tôi không cần trả lời với mấy người về vấn đề này.”

Đường Khải Hiên muốn bước vào phòng nghỉ, lại bị An Tử Dụ chặn lại.

“Bây giờ Tiểu Kiều không muốn gặp ai cả.”

“Tôi đến đây với thân phận là bạn của Thần Hạn.” Đường Khải Hiên lạnh lùng nói.

“Vậy cũng không gặp.”

Thẩm Tinh Châu đứng cách đó không xa, nhìn thấy An Tử Dụ và Đường Khải Hiên đứng cùng một chỗ, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác khó chịu.

Ánh mắt ôn hòa chợt trở nên u ám, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc nào.

Đường Khải Hiên không muốn nói nhiều lời vô ích với An Tử Dụ, cao giọng nói với vào bên trong phòng.

“Tiểu Kiều, tôi muốn nói chuyện.”

Vũ Tiểu Kiều nghe thấy âm thanh của Đường Khải Hiên, nhanh chóng lau khô nước mắt, tươi cười đi ra.

Cô không mở miệng nói chuyện, sợ rằng âm thanh khàn khàn để lộ ra dáng vẻ yếu đuối của bản thân.

Nhưng đôi mắt chờ mong kia cũng đủ để nói rằng cô đang đợi một câu nói trấn an từ Đường Khải Hiên.

Đường Khải Hiên là bạn tốt nhất của Tịch Thần Hạn, nhất định biết rất nhiều việc, có thể cho cô một câu trả lời chính xác.

“Cô yên tâm, cậu ấy sẽ trở lại.” Đường Khải Hiên nói.

Trên mặt Vũ Tiểu Kiều rốt cuộc cũng nở nụ cười, cô khẽ gật đầu.

“Có thể trở về là tốt. Chỉ là không biết…”

Cô cúi đầu, lộ ra nụ cười chua xót.

“Không biết sau khi anh ấy trở lại thì có đi tiếp nữa không”

“Mặc kệ cậu ấy có đi nữa không, tôi cảm thấy cậu ấy nhất định sẽ trở về. Cô cứ kiên nhẫn đợi là được.”

Vũ Tiểu Kiều cũng biết việc duy nhất bây giờ cô có thể làm là chờ đợi.

Vũ Tiểu Kiều im lặng vài giây, quyết định tin tưởng lần nữa.

“Chỉ cần anh ấy trở về là tốt rồi,” Cô lại tươi cười lần nữa: “Tôi phải đi thay quần áo, lát nữa còn phải tiếp khách.”

“Thận Hạn không ở đây, tôi cũng không thể vắng mặt được.”

Cho dù trong lòng tủi thân như thế nào, cô cũng nhất định phải hoàn thành buổi lễ ngày hôm nay.

Đây cũng là chuyện duy nhất cô có thể làm bây giờ.

Đường Khải Hiên không nói gì nữa, xoay người rời đi. Cũng không thèm liếc mắt đến An Tử Dụ.

Có vẻ như họ thật sự đã trở thành những người xa lạ.

An Tử Dụ cũng không nghĩ nhiều, cô ấy đã kết hôn rồi, huống hồ cũng không có chuyện gì trong quá khứ với Đường Khải Hiên.

Vũ Tiểu Kiều thay một chiếc váy dài đến gối màu đỏ.

Đây cũng là chiếc váy Tịch Thần Hạn lựa chọn tỉ mỉ cho cô, nói rằng màu đỏ sẽ tôn lên nước da trắng như tuyết của cô.

Hơn nữa bà nội cũng rất thích những màu sắc của lễ hội, rất phù hợp với tiệc rượu.

Chỉ không ngờ tới, anh chọn lựa kĩ như vậy, cuối cùng lại không có mặt.

Vũ Tiểu Kiều nhìn vào gương, điều chỉnh nụ cười đẹp nhất, đi ra khỏi phòng nghỉ.

Bà cụ Tịch sợ rằng Vũ Tiểu Kiều đi tiếp rượu buồn phiền nên chống gậy đi cùng.

Bà cười nói với Vũ Tiểu Kiều: “Cháu với Thần Hạn nhanh chóng cho bà nội một đứa chắt trai đi, đến lúc đó số cổ phần còn lại bà nội đều cho cháu hết.”

“Đừng để bà nội thất vọng, mau chóng có em bé đi.”

Vũ Tiểu Kiều không nhịn được đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Tất cả mọi người đều chúc mừng, chúc bà cụ Tịch sớm có chắt trai.

Buổi tiệc nhìn thì đông vui náo nhiệt, nhưng thật ra trong lòng ai nấy đều rõ ràng cảm thấy có chút kì quái.

Cầm cự đến khi tan tiệc, nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều sớm đã cứng ngắc.

Cô đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thì Vũ Phi Phi tươi cười bước tới.

“Chị, chúc mừng chị.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!