Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Bà cụ Tịch hài lòng nhìn Vũ Tiểu Kiều trên sân khấu.

Cô không nhờ ai giúp, tự nâng váy cưới, tươi cười bước xuống sân khấu.

Cô tin rằng bản thân có thể chịu được.

An Tử Dụ đi đến bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, nắm chặt tay cô: “Kiều Kiều, cậu có ổn không?”

“Đương nhiên rồi, mình vẫn ổn.” Vũ Tiểu Kiều dùng nụ cười xinh đẹp đáp lại.

Đem tất cả những bị thương, cất giấu hoàn hảo trong lòng.

“Nếu có chỗ nào không thoải mái, mình ra phòng chờ phía sau với cậu.” An Tử Dụ lo lắng nói.

“Mình không sao, ở đây có nhiều khách như vậy, Thần Hạn đã rời đi rồi, mình không thể cũng lại bỏ đi.”

An Tử Dụ không nhịn được oán giận: “Cậu Tịch cũng thật là, cho dù công ty có gấp đến đâu cũng không nên bỏ lại cậu như vậy.”

“Có lẽ là chuyện vô cùng quan trọng.”

“Hơn nữa bọn mình đã đăng kí kết hôn rồi, hôn lễ cũng chỉ là hình thức.” Vũ Tiểu Kiều dùng những lời này, an ủi An Tử Dụ, cũng là an ủi chính mình.

“Người phụ nữ nào mà chẳng muốn một đám cưới lãng mạn viên mãn. Anh ấy đã chuẩn bị cho cậu chiếc váy cưới đẹp nhất, chiếc nhẫn đẹp nhất, đến lúc quan trọng nhất lại không ở bên cạnh cậu.”

“Hôn lễ này cho dù có hoành tráng đến đâu cũng không được trọn vẹn.”

“An An, mình thật sự không sao, mình thật sự không có việc gì…” Vũ Tiểu Kiều cố gắng cười.

Mọi người nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, lại nhìn Cung Cảnh Hào trên sân khấu.

Mọi người đều phỏng đoán, Vũ Tiểu Kiều một mình trên sân khấu, Cung Cảnh Hào thân là “cháu trai” cũng chạy lên góp mặt.

Có người nhỏ giọng nói.

“Lúc trước tôi từng nghe nói, cậu Cung thật sự thích mợ của mình.”

“Tôi cũng nghe nói là cậu Cung nhiều lần giúp mợ mình làm lá chắn.”

“Mấy người nhìn dáng vẻ gấp gáp vừa rồi của cậu Cung đi, đủ để chứng minh rồi.”

Tịch Mộ Quyên nghe thấy mọi người nghị luận, cười nói: “Cảnh Hào là nhìn thấy tôi ra hiệu nên mới lên sân khấu đỡ mợ nó xuống.”

“Thần Hạn có việc gấp ra ngoài, chung quy Tiểu Kiều vẫn cần có người để ý. Cảnh Hào và Tiểu Kiều là bạn học cùng nhau, nên cũng có quen biết.”

Mọi người nghe Tịch Mộ Quyên nói như vậy, chỉ có thể cười xòa.

Cô lớn nhà họ Tịch, bà Cung, có tiếng là đoan trang lễ độ, có thể giải quyết mọi tình huống hỗn loạn.

Cung Cảnh Hào nhặt chiếc nhẫn kim cương trên sân khấu.

Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, anh ta đi về phía Vũ Tiểu Kiều.

Bà cụ Tịch sợ họ làm ra chuyện gì xấu mặt, nhanh chóng bảo người ngăn Cung Cảnh Hào lại, tránh cho anh ta đến gần Vũ Tiểu Kiều.

Bây giờ Vũ Tiểu Kiều cũng không chú ý đến Cung Cảnh Hào, cô dùng mọi sức lực cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.

Bà cụ Tịch vỗ nhẹ lên tay Vũ Tiểu Kiều.

“Làm tốt lắm, chống lại sóng gió mới an ổn được.”

Vũ Tiểu Kiều vẫn như trước cười đến cứng ngắc.

Cao Thúy Cầm không nhịn được, gượng cười kéo Vũ Tiểu Kiều sang một bên nói chuyện.

“Tịch Thần Hạn rốt cuộc có ý gì?” Cao Thúy Cầm khẽ giọng quát.

“Anh ấy thật sự có việc gấp.”

“Đang lúc trao nhẫn quan trọng như vậy, có chuyện gì mà bỏ lại con.”

“Bây giờ mọi người đều đang bàn tán chuyện này, khiến cho mẹ mất mặt.”

“mẹ…” Hốc mắt Vũ Tiểu Kiều thoáng chốc đỏ bừng.

“Bây giờ con cũng đang rất rối. Con kiên trì trước, sau đó về nhà chúng ta nói chuyện sau. Đầu tiên ứng phó buổi lễ đã, được không?”

Cao Thúy Cầm còn muốn nói thêm nữa, nhưng nhìn thấy vẻ thương tâm của Vũ Tiểu Kiều, đành thở dài.

“Là lựa chọn của con, Tương lai có chuyện gì, cũng là do tạo hóa của con.”

Vũ Kiến Trung đi tới nói: “Tiểu Kiều, đừng sợ, còn có bố chống lưng cho con.”

“Nhà họ Tịch muốn bắt nạt người khác, cũng phải nhìn xem là con gái của ai?”

Bây giờ Vũ Kiến Trung thực sự tức giận.

Bà cụ Tịch chống gậy đi tới, tuy rằng nói với Vũ Tiểu Kiều, nhưng lại lớn giọng như để cho mọi người nghe thấy.

“Tiểu Kiều, hôn lễ của con và Thần Hãn, bà nội không biết nên tặng con cái gì.”

Bà cụ Tịch bảo người bưng lên một cuốn sổ đỏ tinh xảo.

“Đây là quyền chuyển nhượng cổ phần, bà nội tặng con như một phần của mình, coi như quà cho lễ cưới của các con.”

Mọi người ồn ào.

“Bà cụ Tịch lại tặng một phần quà lớn thế.”

“Trước khi đính hôn, bà ấy đã đem đồ gia truyền cho cháu dâu.”

“Bây giờ lại đem cổ phần truyền cho cháu dâu, đây là xác lập địa vị trong nhà cho cháu dâu.”

Ánh mắt mọi người nhìn Vũ Tiểu Kiều đều vô cùng sùng bái.

Có quyền trong tay, mãi mãi là lưỡi dao sắc bén nhất.

Trong cái xã hội này, mọi người càng coi trọng địa vị cao thấp.

Vũ Tiểu Kiều cười nhận lấy quyển sổ: “Cảm ơn bà nội.”

“Được rồi, Tiểu Kiều, con ra phía sau thay quần áo đi, chúng ta bắt đầu buổi tiệc.”

“Chỗ này có bà nội lo rồi, con yên tâm.”

“Thật sự cảm ơn bà nội.” Vũ Tiểu Kiều cảm kích nói.

An Tử Dụ đỡ Vũ Tiểu Kiều ra phía sau thay quần áo.

Trong lòng Dương Tuyết Như đầy ghen tức.

Dựa vào cái gì một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa, bước chân vào nhà họ Tịch, đã dám uy hiếp đến đại vị của bà ta?

Bà ta đi theo, chặn đường Vũ Tiểu Kiều.

Tuy rằng tươi cười, nhưng khóe mắt rõ ràng châm chọc.

“Cô thật sự nghĩ Thần Hạn bận chuyện nên rời đi sao?”

“Vào ngày hôn lễ lớn như thế này, cho dù công ty có chuyện gì, cũng sẽ không gọi điện cho nó.”

Dương Tuyết Như tiếp tục công kích Vũ Tiểu Kiều.

“Cô có biết nhạc chuông đó có ý nghĩa gì không”

“Không cần phải biết.” Vũ Tiểu Kiều lắc đầu

Cô không muốn nghe thêm nữ.

Nhưng Dương Tuyết Như không chịu buông tha cho cô, tiếp tục nói.

“Đó là điện thoại của thám tử. Mỗi lần nhạc chuông đổ, cho dù có chuyện gì, nó cũng mặc kệ.”

“Hóa ra đến hôn lễ của hai người, nó cũng có thể bỏ được.” Dương Tuyết Như nở nụ cười.

“Bây giờ tôi đã hiểu ra, căn bản cô vẫn còn kém xa người phụ nữ đó.”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều vỡ vụn.

Trước mắt cô mờ đi, không nhịn được khẽ lắc đầu.

Cô vẫn tin tưởng rằng, một ngày nào đó, cô sẽ có được tình cảm chân thành của anh.

Anh cũng cho cô hy vọng đó.

Nhưng bây giờ…

Sự thật bày ra trước mắt, cô không thể tìm ra lý do tự lừa mình.

“Không phải, chỉ là anh ấy chưa buồn xuống được thôi, không phải là yêu.” Cơ thể cô lung lay sắp đổ.

“Bà Tịch, phía trước bận rộn như vậy, hẳn là bà không có thời gian ở đây chế nhạo người khác đâu.”

An Tử Dụ giận dữ liếc mắt một cái về phí Dương Tuyết Như, đỡ Vũ Tiểu Kiều về phòng.

“Tiểu Kiều, đừng nghe bà ta, bà ta không thích câu, chỉ mong hai cậu xuất hiện vấn đề.” An Tử Dụ an ủi nói.

Vũ Tiểu Kiều che mặt, khóc thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!