Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Kiến Trung cười lớn: “Tôi không muốn nói gì cả.”

“Những gì nên nói tôi đã nói rồi. Những thứ còn lại để bà Tịch tự mình cân nhắc.”

Dương Tuyết Như âm thầm nghiến răng: “Ông vẫn xảo quyệt như hồi đó.”

“Hồi đó?” Vũ Kiến Trung nhíu mày, lập tức cười nói: “Hồi đó xảy ra chuyện gì sao? Sao tôi lại không nhớ gì?”

Dương Tuyết Như hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Vũ Kiến Trung nhìn bóng dáng Dương Tuyết Như rời đi, trong mắt ông ta xoẹt qua một tia tính toán.

Lúc này, lại có người cười nói tới chào hỏi.

Ông ta nhanh chóng mỉm cười hòa nhã cùng mọi người trò chuyện.

“Được, được, được, cảm ơn. Một lát nữa buổi lễ sẽ bắt đầu, đến lúc đó chúng ta lại uống thêm mấy chén.”

Vũ Tiểu Kiều đang ở trong phòng chờ phía sau.

Cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khiết, trên đầu cái vương miện kim cương, trên xương quai xanh tinh tế là một chiếc vòng cổ kim cương kiểu dáng đơn giản.

Dưới ánh đèn, những viên kim cương sáng lấp lánh, phản chiếu lên làn da trắng nõn như tuyết của cô.

Cô nhìn bản thân trong gương, lòng bản tay ướt đẫm vì căng thẳng.

An Tử Dụ ở trong phòng cùng cô, không ngừng mỉm cười nói: “Kiều Kiều, hôm nay cậu xinh quá đi.”

“Giống như một nàng công chúa trong cổ tích vậy. Không phải anh ấy cũng phải công nhận cậu rất đẹp sao?”

Hai má Vũ Tiểu Kiều đỏ lên, khẽ gật đầu: “Anh ấy nhìn đến ngẩn cả người.”

An Tử Dụ cười ha ha: “Xem ra đúng là hai người rất tình cảm, đúng là ngọt ngào như mật mà, tớ hâm mộ chết mất.”

“Còn có chiếc váy cưới này nữa, cậu biết không? Đây là tác phẩm của nhà thiết kế hàng đầu thế giới, nó có giá trị bằng mấy căn biệt thự cao cấp đấy.”

“Anh ấy đối với cậu quả thực là rất có lòng.”

Hai mà Vũ Tiểu Kiều càng thêm đỏ: “Anh ấy thực sự rất quan tâm đến tớ. Chiếc váy cưới này, tớ không biết anh ấy đặt từ khi nào nữa.”

“An An, đừng nhìn anh ấy bá đạo như vậy, đối với khác cũng lãnh đạm, nhưng kỳ thực lại rất tỉ mỉ. Kích cỡ của tớ, anh ấy đều biết, hơn thế nữa lại còn biết kiểu dáng mà tớ thích…”

An Tử Dụ khẽ véo véo gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Vũ Tiểu Kiều, nói: “Nhìn cậu xem, nhắc đến anh ấy, miệng liền cười đến tận mang tai.”

Vũ Tiểu Kiều ôm mặt che đi hai má nóng bừng.

“Buổi sáng anh ấy vừa mới ở đây với cậu, có phải bây giờ đã nhớ đến người ta rồi không?” An Tử Dụ cười trêu ghẹo cô.

Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu, hai gò má lại càng đỏ hơn.

“Cũng không biết bây giờ anh ấy đang làm gì.”

“Đương nhiên là chờ đeo nhẫn cưới cho cậu rồi.” An Tử Dụ ghé sát vào Vũ Tiểu Kiều từ phía sau, nhìn cô ở trong gương.

“Nhìn thấy đám cưới của cậu lãng mạn lại có lòng chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy, mình thực sự ngưỡng mộ cậu đấy.”

“Đám cưới của mình… Ài.”

An Tử Dụ thở dài: “Vốn định giải quyết đơn giản, ai ngờ Đường Khải Hiên lại gây chuyện lớn như vậy.”

“Chỉ cảm thấy, cứ như là đi một buổi trình diễn.”

Vũ Tiểu Kiều nhìn An Tử Dụ, đôi mắt đẹp lộ vẻ buồn bã: “Cậu với Tinh Châu thế nào? Hôm nay gặp anh ấy, tâm trạng hình như không được tốt lắm.”

An Tử Dụ nhanh chóng tươi cười: “Đương nhiên là tốt rồi. Vốn định đi nghỉ tuần trăng mật, nhưng mà gần đây mình lại có chút không thoải mái, vậy nên đành hoãn lại sau.”

“Anh ấy cực kỳ quan tâm đến tớ, hỏi han ân cần, chăm sóc, vô cùng tốt.” An Tử Dụ cố gắng mỉm cười đến híp mắt.

Cô ấy sẽ không nói với Vũ Tiểu Kiều rắng cuộc hôn nhân của cô ấy và Thẩm Tinh Châu thực ra chỉ là một cái vỏ rỗng bên ngoài.

An Tử Dụ vỗ vỗ lên vai Vũ Tiểu Kiều.

“Kiều Kiều, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Vũ Tiểu Kiều cười cầm tay An Tử Dụ, gật đầu nói: “Ừ, tớ nhất định sẽ nắm chặt không để tuột mất.”

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn tràn đầy tự tin với cuộc hôn nhân cùng Tịch Thần Hạn.

Tuy rằng tươi cười nhưng cô biết ở sâu trong đáy lòng anh vẫn có một nơi mà cô không thể chạm tới.

Nhưng cô tin rằng, chỉ cần cô cố gắng, anh ấy bằng lòng, mọi chuyện chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.

“Lúc trước mẹ mình lấy cái chết ra đe dọa, cuối cùng không phải vẫn đồng ý cho chúng mình sao. Mình cảm thấy, chỉ cần kiên định với những gì mình muốn, nhất định có thể đạt được ý nguyện.”

Vũ Tiểu Kiều mỉm cười, ánh mắt cô rạng rỡ.

An Tử Dụ ôm lấy Vũ Tiểu Kiều: “Không phải ai cũng có thể có dũng khí như cậu đâu.”

“Hiện giờ càng có nhiều người, chung quy đều sợ hãi đến cuối cùng chỉ còn lại tổn thương.”

Nhân viên bên ngoài gõ cửa phòng chờ.

“Cô Vũ, buổi lễ sẽ sớm bắt đầu, chúng ta cần sửa sang lại lớp trang điểm.”

An Tử Dụ nhanh chóng buông tay Vũ Tiểu Kiều ra, cười rạng rỡ nắm chặt tay cô cổ vũ.

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều bây giờ tràn ngập hạnh phúc, cười tươi như hoa.

Tịch Thần Hạn tự mình đến đón cô, nắm tay cô, cùng nhau bước vào trong lễ đường.

Mục sư đứng ở trên sân khấu, cầm quyển kinh thánh trong tay, trang nghiêm mà vô cùng thiêng liêng.

Tịch Thần Hạn nắm chặt tay Vũ Tiểu Kiều, dưới khung cảnh cánh hoa bay ngợp trời, bước đi trên thảm đỏ, một bước lại một bước hướng về phía mục sư đang trên sân khấu.

Khúc nhạc trong hôn lễ chậm rãi vang lên.

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên hẫng một nhịp, nắm chặt bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn, bỗng nhiên rất muốn nhào vào trong lòng anh mà khóc.

Cô cố gắng hết sức để cười, kìm lại cảm giác xúc động muốn khóc trong lòng.

Nhưng đôi môi vẫn run run, không bình tĩnh lại được, trống ngực đánh thình thịch, cả người cô cơ hồ phát run.

Cô thừa nhận, bản thân cực kỳ căng thẳng.

Cô liếc mắt nhìn Tịch Thần Hạn đang ở bên cạnh.

Thân người anh vẫn đứng thẳng tắp, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Đại khái là đã quen với những sự kiện trọng đại đứng trước mặt nhiều người như vậy, cho nên cư xử vẫn rất tự nhiên.

Tịch Thần Hạn nắm chặt tay Vũ Tiểu Kiều, bước lên sân khấu, đứng trước mặt mục sư.

Mục sư nhìn họ đầy trìu mến, bắt đầu đọc lời tuyên thệ của buổi lễ.

“Anh Tịch Thần Hạn, trước mặt chúa và tất cả nhân chứng đến đây ngày hôm nay, anh có bằng lòng lấy cô Vũ Tiểu Kiều làm vợ, từ nay đến mãi mãi về sau, dù là thuận lợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay buồn phiền, sẽ luôn yêu thương cô ấy, trân trọng với cô ấy, chung thủy với cô ấy mãi mãi về sau không?”

Trong nháy mắt, ngực Vũ Tiểu Kiều thắt lại.

Cô nhìn Tịch Thần Hạn, tay còn lại không nhịn được mà run rẩy.

Tịch Thần Hạn cười siết chặt tay cô: “Tôi bằng lòng.”

Khoảnh khắc này, nước mắt Vũ Tiểu Kiều gần như trào ra.

Nhưng cô vẫn cố gắng nén lại.

Mục sư mỉm cười hỏi Vũ Tiểu Kiều: “Cô Vũ Tiểu Kiều, cô dịu dàng đoan trang, có thuận theo người này, tôn trọng và yêu thương anh ấy, giúp đỡ anh ấy, ở lại bên cạnh anh ấy, tôn trọng gia đình của anh ấy như gia đình của chính mình, cố gắng hiếu thảo, làm tròn bổn phận của một người vợ, trước mặt chúa và trước mặt tất cả mọi người, cô có đồng ý như vậy không?”

Vũ Tiểu Kiều hé miệng, nhìn chăm chăm Tịch Thần Hạn, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Tịch Thần Hạn ngạc nhiên nhìn cô.

Mọi người bên dưới khán đài, ai cũng kinh ngạc nhìn vào cô.

Nước mắt Vũ Tiểu Kiều loanh quanh khóe mắt, cố gắng thốt ra một tiếng.

“… Tôi đồng ý.”

Vị mục sư khép lại cuốn kinh thánh, cười nói: “Bây giờ cô dâu, chú rể có thể trao nhẫn cưới, đồng thời hôn nhau.”

Tịch Thần Hạn cầm nhẫn lên, đó là một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp.

Có người bên dưới khán đài hô lên: “Quả trứng bồ câu to quá.”

“Đúng là tràn đầy tình yêu cậu Tịch dành cho cô Tịch nha…”

Tịch Thần Hạn nâng tay Vũ Tiểu Kiều lên.

Trong chốc lát, nước mắt Vũ Tiểu Kiều tuôn rơi.

Ngay lúc Tịch Thần Hạn sắp đeo nhẫn cho Vũ Tiểu Kiều, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.

Đó là nhạc chuông điện thoại mà Vũ Tiểu Kiều chưa nghe bao giờ, hẳn là được anh cài riêng.

Bàn tay Tịch Thần Hạn đột nhiên run lên.

Có vẻ như anh đang đấu tranh.

Nhưng cuối cùng vẫn rút điện thoại ra, bấm nghe máy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!