Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Lễ cưới của An Tử Dụ đã bị Đường Khải Hiên làm gián đoạn.

Mọi người phải về khách sạn để ăn tối.

An Tín Hiền phải đại diện nhà gái xin lỗi tất cả các vị khách quý.

Tuy nhiên, An Tín Hiền không cảm thấy có lỗi với nhà họ Thẩm, dù sao thì địa vị của nhà họ Thẩm cũng quá bình thường so với nhà họ An.

Cha mẹ Thẩm Tinh Châu rất tức giận, nhưng họ chỉ có thể tiếp tục kìm nén, không dám đưa ra bất kỳ lời chỉ trích nào trước mặt nhà họ An.

Cha mẹ Thẩm Tinh Châu tranh thủ thời gian An Tử Dụ đi thay quần áo, kéo Thẩm Tinh Châu vào bên trong nói chuyện.

“Rõ ràng là An gia không coi trọng gia đình chúng ta.” Mẹ Thẩm Tinh Châu nói.

"Ừ! Chuyện lớn kết hôn xảy ra chuyện như vậy mà vẫn trực tiếp bỏ qua." Cha Thẩm Tinh Châu chán nản thở dài.

"Tinh Châu, không phải mẹ tức mà nói ra những lời này, nhưng. quan hệ giữa Đường thiếu gia và An Tử Dụ rõ ràng là không bình thường! Con nên để ý đến vọ con hơn."

"Mẹ từ lâu đã nghe nói giới thượng lưu rất lộn xộn, nam nữ thường xuyên qua lại với nhau cho vui, Đường thiếu gia cùng Tử Dụ này..."

“Không mẹ, Tử Dụ không phải loại người như vậy.” Thẩm Tinh Châu ngắt lời mẹ mình.

"Mẹ biết Tử Dụ không phải loại người như vậy, cho nên càng phải tiết chế. Chúng ta kết thông gia với An gia, bản thân cũng là cấp cao, đừng để người ta giở trò, không biết con có bị cắm sừng không biết chừng!"

"Đúng, Tinh Châu! Ban đầu bố không đồng ý với cuộc hôn nhân này! Tuy rằng chúng ta kết thông gia với An gia là tốt cho công việc kinh doanh của gia đình chúng ta, nhưng cũng không muốn để chuyện đó phá hỏng hạnh phúc cả đời của con."

Thẩm Tinh Châu không nói, một đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã.

Khi tiệc cưới sắp bắt đầu, Đường Khải Hiên lại tới hiện trường.

Anh ấy cũng đuổi mọi người với lý do rằng khách sạn đã được tập đoàn anh mua lại và bối cảnh cần được thu dọn để quay ở đây.

An Tử Dụ tức giận.

Cô ấy vội chạy lại chỗ của Đường Khải Hiên.

Thẩm Tinh Châu lần này cũng không có ngăn cản cô, sắc mặt đờ đẫn đứng sang một bên.

An Tín Hiền vội vàng ngăn cản con gái lại , "Không sao đâu, Tử Dụ."

"Đám cưới đã thế này, còn làm mất mặt nhà tôi trước mặt quan khách."

"Sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, đừng tiếp tục gây chuyện nữa."

An Tín Hiền nặng nề thở dài, nói nhỏ với An Tử Dụ: "Dù sao chúng ta cũng là người gây chuyện trước, thất tín với Đường gia. Đường lão gia chắc chắn cũng không hài lòng với nhà chúng ta. Quên đi, chúng ta đổi khách sạn khác đi."

An Tử Dụ vẫn không nuốt được cục tức này. "Khách sạn hạng sang rất khó đặt. Hôm nay có nhiều người kết hôn như vậy, nên đặt khách sạn ở đâu bây giờ!"

An Tín Hiền cũng rất phiền muộn, "Cái đó cũng phải gọi món nữa! Không thể để nhiều khách đến nhà hàng trong tình trạng bụng đói được! Như vậy sẽ càng xấu hổ hơn."

Dù thế nào đi nữa, An Tín Hiền cũng phải cố gắng hết sức để cứu lấy chút thể diện cho nhà họ An.

Vừa lúc Tô Nhất Hàng đi tới.

Anh cười nói với An Tử Dụ, "Về khách sạn của anh đi! Anh có thể thu xếp."

An Tín Hiền nhìn Tô Nhất Hàng biết ơn, "Vậy thì cảm ơn Tô Thiếu."

Tô Nhất Hàng hiện đang nắm quyền lãnh đạo Tập đoàn Tô thị.

Bản thân Tô Nhất Hàng là một trong tứ đại thiếu gia của Kinh Hoa, sau khi trở thành người cầm đầu tập đoàn Tô thị, An Tín Hiền cũng coi như là dành cho Tô thiếu gia sự nể trọng nhất định.

An Tín Hiền nâng mắt nhìn Tô Nhất Hàng, ánh mắt coi trọng nhất thời đó đã rơi vào tầm mắt Thẩm Tinh Châu.

Thẩm Tinh Châu cau mày, bình tĩnh nhìn Tô Nhất Hàng.

Vài người xung quanh xì xào bàn tán.

"Có để ý thấy không? Thẩm Tinh Châu và Tô Nhất Hàng nhìn hao hao nhau, nhất là nét cười."

"Ơ, vậy à!"

Thẩm Tinh Châu nghe xong những lời này, lông mày cũng trầm xuống, trong mắt An Tử Dụ cũng hiện lên vài tia dò xét.

"Cảm ơn anh, Nhất Hàng."

An Tử Dụ nhìn Tô Nhất Hàng mỉm cười, nhưng lại không để ý đến cái nhìn kì quái trong ánh mắt Thẩm Tinh Châu.

Khi Tịch Thần Hạn nhìn thấy Tô Nhất Hàng đi đến, nét mặt của anh ấy lập tức thay đổi.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cảm nhận được sự khó chịu của Tịch Thần Hạn nên giả vờ ôm đầu một chút.

“Em mệt à?” Tịch Thần Hạn hỏi.

Vũ Tiểu Kiều gật đầu.

“Ngươi không muốn đi dự tiệc nữa?” Tuy rằng là một câu phủ định, nhưng lại có một sự khẳng định rõ ràng.

Vũ Tiểu Kiều lại gật đầu.

"Được, vậy chúng ta trở về lo việc của mình đi, được không?"

Vũ Tiểu Kiều lại gật đầu.

Cô ấy có dám nói là không muốn rời đi không?

Đám cưới của bạn thân, mà cô lại là người đi trước?

Nhưng cô căn bản không dám làm trái ý Tịch Thần Hạn.

Nếu không, ông chú ghen tuông này có thể sẽ dùng mọi cách để trừng phạt cô.

Tịch Thần Hạn nắm tay Vũ Tiểu Kiều và bước qua Tô Nhất Hàng, không ngoái đầu nhìn lại.

Vũ Tiểu Kiều lúng túng cúi đầu, chỉ nói với An Tử Dụ.

"An An, chúng mình có chuyện phải làm nên rời đi trước. Chúc hai người đám cưới vui vẻ."

Sau đó, Vũ Tiểu Kiều vội vàng theo chân Tịch Thần Hạn rời sân nhanh chóng.

Tô Nhất Hàng vẫn giữ nguyên nụ cười tươi trên mặt, vô cùng điềm tĩnh. Nhưng sâu trong đáy mắt vẫn hiện rõ những vết thương.

An Tử Dụ như xương cá mắc trong cổ họng, vô cùng khó chịu.

Cô nhìn Tô Nhất Hàng thật lâu, luôn muốn nói điều gì đó, nhưng cô làm gì có tư cách, chỉ có thể cười nói xã giao với Tô Nhất Hàng.

"Thật là, đã làm phiền cậu rồi, không còn việc gì thì chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi."

Tô Nhất Hàng bĩnh tĩnh trở lại, trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười, quay đầu nhìn về hướng Vũ Tiểu Kiều vừa rời đi.

Hình bóng nhỏ nhắn của cô khuất dần, không còn nữa.

Trong lòng chợt nhói đau, nỗi buồn vô hạn cứ thế tan biến theo bóng hình ấy, vết thương lòng anh lại rỉ máu.

Có vẻ như cô ấy đang rất hạnh phúc!

Thế là đủ rồi!

Anh vẫn tươi cười, ánh mắt ấm áp như gió xuân, "Được, đi thôi!"

Trước khi rời đi, An Tử Dụ lao về phía Đường Khải Hiên, giọng nói trầm ổn, vừa đủ, không lạnh cũng không nóng.

"Đường Khải Hiên, gây chuyện như thế này có phải rất vui không?"

Đường Khải Hiên tiến lại gần An Tử Dụ một bước, nhìn An Tử Dư chật vật trong chiếc váy cưới ấy, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, rồi anh lại chìm trong sự mỉa mai như ban đầu.

"Đây là cách em đã chơi với tôi! Tôi, Đường Khải Hiên, không cao quý như một quý ông."

Anh ta vô cùng xấu xa.

Rõ ràng, kế hoạch chơi An Tử Dụ cũng nằm trong đầu anh ta từ trước.

“Tôi sẽ ghi nhớ tất cả những gì anh đã làm hôm nay.” An Tử Dụ không chút nao núng giương ánh mắt căm tức nhìn vào đôi mắt lạnh lùng trước mặt kia.

Đường Khải Hiên cười khinh thường, "Cái gì? Em muốn trả thù tôi?"

"Không!"

Đường Khải Hiên nhướng mày.

An Tử Dụ tiếp tục.

"Đối với một người như anh, không đáng để tôi trả thù!"

An Tử Dụ cũng cười mỉa mai, " Ôm lấy con diễn viên kia của anh trở về làm tốt vị trí chủ tịch của anh đi!"

An Tử Dụ nói xong liền xoay người bước đi.

Đường Khải Hiên cảm thấy giọng nói đó đặc biệt gay gắt, từ đáy lòng anh đã ghê tởm.

Đường Khải Hiên có ý định xông lên, kéo váy cưới của An Tử Dụ xuống, giật tóc trên đầu cô ra.

Cô ta nghĩ rằng cô ta xinh đẹp như vậy sao?

Thật là xấu xí!

Người phụ nữ này, kết hôn với một người đàn ông bất tài, mà vẫn thật kiêu ngạo!

Thực sự không biết cô ta lấy đống tự tin đó ở đâu ra.

“Đường Khải Hiên, nếu anh thật sự muốn thì đuổi theo đi.” Hàn Hủy bước đến bên cạnh Đường thiếu, nở nụ cười đẹp và quyến rũ.

Han Hủy là diễn viên nhỏ đã cùng đi đến cục dân chính với Đường Khải Hiên trước đây.

Đường Khải Hiên hứa sẽ giúp cô nếu cùng anh đóng một vở kịch, và sau đó anh sẽ giúp cô trở nên nổi tiếng.

Đường Khải Hiên thốt lên: "Tôi không thích cô ta chút nào!"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!