Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Mục Vân Thơ!

Vũ Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên bia mộ, trong lòng nảy sinh ra một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.

Cô dường như đã nhìn thấy cô gái này ở đâu đó.

Trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ ra được.

Nhưng loại cảm giác quen thuộc và khó giải thích này chỉ vụt qua trong nháy mắt và biến mất cực kỳ nhanh chóng, trước khi cô kịp nắm bắt nó, thì nó đã vụt biến mất khỏi não cô.

Có lẽ chỉ là ảo giác thôi!

Ai cũng vậy thôi, khi nhìn thấy người phụ nữ ẩn sâu nhất trong trái tim của người đàn ông mình yêu, sẽ luôn nảy sinh ra loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Bởi vì cả hai người đều giống nhau, đều cùng yêu chung một người đàn ông.

"Đây là Mục Vân Thơ!" Cung Cảnh Hào vừa nói vừa chỉ vào bức ảnh phía trên bia mộ.

Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía bia mộ, thấy mấy bông hoa cúc trắng trên đó đã héo rũ.

Hình như đã có người đến thăm mộ cô ấy từ trước, theo mức độ héo tàn của hoa, có lẽ đã là hai ngày trước.

Chẳng nhẽ là Tịch Thần Hạn?

“ Cũng là người phụ nữ trong lòng Tịch Thần Hạn!” Cung Cảnh Hào nói tiếp.

"Bây giờ thì em đã biết rõ rồi đó, còn nói tôi ngốc, em mới chính là đồ ngốc!"

"Trong lòng anh ấy vẫn luôn có bóng hình một người phụ nữ, anh ấy làm sao có thể dành tình yêu cho em đây!"

"Tất nhiên, anh ta chẳng qua chỉ coi em như người thay thế mà thôi! Hãy quên đi!"

Người thay thế!

Ba chữ này chạm vào lòng tự ái của cô, như một mũi kim đâm xuyên qua trái tim Vũ Tiểu Kiều.

Cô ngẩng đầu nhìn Cung Cảnh Hào, hai mắt rưng rưng, trong đáy mắt tràn đầy đau thương.

Điều Cung Cảnh Hào nói y hệt Bạch Lạc Băng, chỉ là cùng một câu nói tại sao lại khiến người ta đau xé lòng đến thế.

Vũ Tiểu Kiều cố gắng cười gượng, giả vờ như không có chuyện gì, những câu nói vừa rồi không quan trọng với cô.

"Không. Thế nào là thay thế? Nếu có thể thay thế, thì vốn dĩ đó không phải là tình yêu đích thực."

"Không phải là tình yêu đích thực? Tại sao em lại ngốc như vậy?"

Vũ Tiểu Kiều chỉ tay vào bia mộ nói " Anh ấy căn bản không thật sự yêu Mục Vân Thơ, nếu không sao tôi lại có thể thay thế được cô ấy.!"

Cung Cảnh Hào nắm lấy tay cô và nói: "Em chỉ đang tự lừa dối chính mình thôi."

Vũ Tiểu Kiều hất tay Cung Cảnh Hào ra, "Anh làm sao có thể độc ác như vậy!"

"Tôi tàn nhẫn sao? Tôi chỉ nói để em đối diện với sự thực mà thôi!"

"Sự thực nào? Sự thực của anh chính là cho tôi biết về sự tồn tại của một người phụ nữ này sao, để tôi tự biết đường rút lui? Hay anh muốn tôi phải làm sao?"

"Tôi chỉ muốn cho em thấy rõ ràng vị trí của em trong lòng Tịch Thần Hạn!"

"Nói vậy tôi phải cảm ơn anh sao?"

Đôi mắt Vũ Tiểu Kiều rưng rưng ngấn lệ, ngang ngược nhìn Cung Cảnh Hào, trong đôi mắt ấy chính là tuyệt đối không bao giờ dễ dàng từ bỏ.

Cung Cảnh Hào có chút mềm lòng, "Nói đến như vậy rồi em vẫn không chịu hiểu sao?"

Vũ Tiểu Kiều lấy tay bịt chặt lỗ tai lại, "Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn biết! Tôi không muốn biết gì hết!"

Cung Cảnh Hào giật tay Vũ Tiểu Kiểu ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn lệ kia, lớn tiếng nói với cô.

"Nếu Tịch Thần Hạn đã hết tình cảm với Mục Vân Thơ, vậy suốt năm năm qua anh ấy vẫn luôn quay lại đây làm gì?"

"Nếu anh ấy đã quên, anh ấy đã không tìm cô ấy. Em hiểu điều này chứ?"

"Tôi không hiểu, tôi không muốn hiểu! Chúng tôi sắp kết hôn rồi! Không, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, và sắp tổ chức hôn lễ."

"Bây giờ mọi người đều biết rằng chúng tôi đã là vợ chồng ..."

Vũ Tiểu Kiều không khỏi lắc đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

Cô quay đầu nhìn di ảnh người phụ nữ đang nở nụ cười xinh đẹp trên bia mộ kia, "Cô ấy đã chết rồi, cho dù trong lòng anh ấy vẫn có Mục Vân Thơ cũng có nghĩa lý gì chứ."

"Tôi sẽ không tranh giành với một người đã chết!"

"Dù sao thì cô ấy cũng từng là một phần kí ức của Tịch Thần Hạn, anh ấy nhớ cô ấy cũng phải thôi! Điều này càng chứng tỏ anh ấy luôn coi trọng tình yêu và những người bên cạnh mình?"

Cung Cảnh Hào kéo Vũ Tiểu Kiều đến trước mặt mình, "Sao em cứ u mê mãi như vậy chứ? Em vẫn không chịu hiểu sao, anh ta là không yêu em?"

"Có phải đợi đến khi trái tim của em bị tổn thương rồi em mới chịu tỉnh lại?"

Cô hất bàn tay của Cung Cảnh Hào ra, "Đây là việc của tôi!"

Cung Cảnh Hào lại gào lên, giữ chặt lấy người của Vũ Tiểu Kiều, chỉ vào bia mộ, "Tôi nói cho em biết, dưới ngôi mộ này vốn dĩ không có thi thể của Mục Vân Thơ."

"Anh nói gì cơ, tôi nghe không rõ?" Vũ Tiểu Kiều ngỡ ngàng, miệng nói không thành tiếng.

"Cô ấy chết không tìm thấy xác! Đây là lý do tại sao Tịch Thần Hạn chưa tin rằng cô ấy đã chết!"

"Em thử nghĩ xem, một người phụ nữ không rõ sống chết ra sao, làm sao có thể khiến anh ta gạt bỏ hoàn toàn khỏi tâm trí chứ?"

Vũ Tiểu Kiều mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Không có xác sao ..." Cô tự lẩm bẩm, cơ thể như mất đi hết sức lực, phải dựa vào bờ vai của Cung Cảnh Hào.

"Tỉnh lại đi, Vũ Tiểu Kiều! Người mà em tin tưởng nhất lại là người đang dối lừa em sâu sắc nhất!" Cung Cảnh Hào nói tiếp.

"Năm năm nay, anh ta vẫn luôn thuê thám tử tư để tìm kiếm Mục Vân Thơ. Chỉ cần có manh mối về cô ấy, anh ta sẽ đích thân lao đi xem xét."

"Nhưng tôi cũng không biết người phụ nữ này thực sự đã chết, hay đang chơi trò trốn tìm với Tịch Thần Hạn."

"Năm năm, Tịch Thần Hạn vẫn chưa tìm thấy Mục Vân Thơ."

"Có lẽ, cô ấy thật sự đã chết."

"Chỉ là thi thể vẫn chưa được tìm thấy."

Vũ Tiểu Kiều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Cung Cảnh Hào mở miệng lí nhí, thanh âm yếu ớt.

"Đã tìm lâu như vậy còn không tìm được... nhất định không còn trên đời này..."

"Đừng cố gắng thuyết phục tôi nữa... Có thế nào tôi cũng sẽ không bỏ Tịch Thần Hạn..."

Cung Cảnh Hào đến gần Vũ Tiểu Kiều.

"Nếu Mục Vân Thơ cô ấy thực sự không chết thì sao? Em sẽ giải quyết như thế nào?"

Gió ở nghĩa trang vô cùng u ám và lạnh lẽo, khiến sống lưng cô lạnh như băng.

Cô lùi lại, nhìn Cung Cảnh Hào đầy kinh hãi và xa lạ.

"Sẽ không……"

"Em chỉ đang tự lừa dối bản thân mình thôi, Vũ Tiểu Kiều!"

Vũ Tiểu Kiều không khỏi lắc đầu một cái, "Anh ấy đã nói sẽ không phụ tôi!"

"Đó là bởi vì Mục Vân Thơ không có ở đây! Nếu Mục Vân Thơ vẫn còn sống, em vẫn tự tin rằng em sẽ không mất Tịch Thần Hạn chứ?"

"..."

Vũ Tiểu Kiều lặng người.

Cô ấy thực sự không thể đảm bảo.

Bởi vì cô luôn cảm thấy Mục Vân Thơ chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim của Tịch Thần Hạn mà không ai có thể thay thế được.

Nước mắt Vũ Tiểu Kiều rơi, cô trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào với vẻ căm ghét.

Bóng lưng cao lớn của anh dưới ánh mặt trời đổ bóng lên mặt đất, đè nặng lên thân thể cô, khiến cô thở khó khăn một hồi.

"Anh quá tàn nhẫn Cung Cảnh Hào!"

"Ba năm qua, mọi việc anh làm tôi đều có thể chấp nhận được, nhưng việc anh làm hôm nay đối với tôi thực sự quá tàn nhẫn. Tôi thua thật rồi”

Nước mắt Vũ Tiểu Kiều rơi như ngọc vỡ.

"Em còn không có tư cách giả bộ bối rối!"

"Anh nói rằng Tịch Thần Hạn yêu Mộ Vân Thơ sâu sắc. Người phụ nữ xinh đẹp đó, tôi không thể so sánh với cô ấy ư, vậy cuối cùng tôi sẽ là người bị bỏ rơi ư?"

Cô hét lớn, gần như khàn cả giọng.

Cung Cảnh Hào nhắm mắt, tim anh quặn thắt lại, giọng nói trầm xuống.

"Không."

"Tôi chỉ muốn em nhận ra sự thật, và đừng tiếp tục để bị anh ta lừa nữa."

“Việc này thì có liên quan gì đến anh?” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng hỏi.

Mặt của Cung Cảnh Hào lạnh đi, anh gằn thành tiếng.

"Đương nhiên là rất quan trọng! Tôi rất quan tâm em, em không chịu hiểu sao !!!"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!