Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

An Tử Dụ đứng trước máy ảnh, cô ta có chút do dự.

Chỉ cần cô ta và Thẩm Tinh Châu chụp ảnh, vậy thì cô ta và Thẩm Tinh Châu sẽ thật sự là vợ chồng rồi.

Cô ta nhìn Thẩm Tinh Châu đứng trước tấm phông nền màu đỏ.

Anh ta mặc một bộ âu phục màu nhạt, khuôn mặt và dáng người đẹp trai của anh ta đang mỉm cười nhìn cô ta.

Từ lúc bọn họ vừa vào cửa thì nhân viên công tác ở cục dân chính đã nói bọn họ trai tài gái sắc, quả thật là một đôi trời sinh.

Thẩm Tinh Châu thực sự rất đẹp trai.

Tuy bây giờ hoàn cảnh gia đình của anh ta rất bình thường, nhưng trong tương lai tuyệt đối sẽ không phải là nhân vật tầm thường.

“Tử Dụ?”

Thẩm Tinh Châu khẽ gọi một tiếng.

An Tử Dụ đột nhiên trở về trạng thái bình thường, cô ta nhanh chóng cũng nhàn nhạt mỉm cười với anh ta.

Nhân viên chụp ảnh bắt đầu thúc giục, “Cô gái ơi, chụp ảnh thôi.”

An Tử Dụ vẫn đang do dự không quyết.

Đúng lúc này, Đường Khải Hiên dẫn cô gái xinh đẹp đi bên cạnh, đi qua bên cạnh bọn họ, còn giơ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trong tay với An Tử Dụ.

“Còn chưa lấy được sao? Chúng tôi đã xong rồi.”

An Tử Dụ nhìn thấy gương mặt khoe khoang của Đường Khải Hiên thì trong lòng cô ta liền cảm thấy khó chịu.

Cô ta hung hãn nắm chặt nắm đấm trong tay, đi đến bên cạnh Thẩm Tinh Châu, ôm lấy cánh tay anh ta, cô ta nhìn vào ống kính nở nụ cười vô cùng hạnh phúc chụp một bức ảnh.

An Tử Dụ và Thẩm Tinh Châu nhanh chóng nhận giấy chứng nhận kết hôn, sau đó còn cất cao giọng nói một câu với Đường Khải Hiên chưa đi xa.

“Tinh Châu, chúng ta đi, đi uống một ly, chúc mừng chúng ta đã trở thành vợ chồng.”

An Tử Dụ kéo cánh tay của Thẩm Tinh Châu, nhanh chóng đi ra bên ngoài, đi trước bọn Đường Khải Hiên một bước ra khỏi cục dân chính.

An Tử Dụ và Thẩm Tinh Châu lên xe, ngay cả đầu cũng không hề quay lại rời đi.

Đường Khải Hiên đứng ở cổng cục dân chính, nhìn chiếc xe đã rời đi xa thì đôi mắt của anh ra trở nên đen kịt.

Cô gái xinh đẹp kia vừa cười vừa dựa sát vào vai của Đường Khải Hiên, “Cậu Đường, đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi.”

Đường Khải Hiên đẩy cô gái xinh đẹp kia ra.

Cô gái xinh đẹp có chút không vui, tuy nhiên vẫn cười vô cùng xinh đẹp nũng nịu nói.

“Cậu Đường, anh đừng quên chuyện anh đồng ý với em.”

“Sẽ không!”

Cô gái xinh đẹp cười haha, “Khi nào thực hiện vậy?”

“Bây giờ cô trở về tập đoàn Đường Thị, sẽ có người o bế cho cô, nhận quảng cáo cho cô.” Đường Khải Hiên nói.

Cô gái xinh đẹp kia rất vui mừng, cô ta cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hy vọng tương lai sáng rực của mình rồi.

“Cậu Đường, đợi tôi nổi tiếng một góc trời thì tôi sẽ cảm kích anh.”

“Không cần đâu.” Đường Khải Hiên lạnh lùng nói.

Anh ta đen hai tờ giấy chứng nhận kết hôn kia xé vụn.

Cô gái xinh đẹp kia bĩu môi, “Tốt xấu chúng ta cũng từng làm ‘vợ chồng’, hà tất phải tuyệt tình như vậy?”

Đường Khải Hiên nhấc mí mắt lên, lạnh lùng không có một chút nhiệt độ nào nhìn cô gái xinh đẹp ở trước mắt.

“Nhớ kỹ, cô là một diễn viên, giải trí Đường Thị có thể nâng đỡ cô nổi tiếng, cũng có thể phá huỷ cô.”

Sắc mặt của cô gái xinh đẹp kia trở nên trắng bệch, nhanh chóng ngoan ngoãn có quy củ ở trước mặt Đường Khải Hiên, cũng không đám có suy nghĩ sai lệch gì nữa.

“Cậu Đường, em có một chuyện không hiểu. Nếu anh thích cô ấy thì ra tay thẳng là được, sao còn đẩy cô ấy cho người đàn ông khác vậy?”

Đường Khải Hiên không vui liếc cô ta một cái, khiến cô sợ đến mức nhanh chóng lùi về phía sau một bước, hối hận vì việc mình hỏi những lời không nên hỏi.

“Cậu Đường, em sai rồi....”

“Ai nói tôi thích cô ta?”

Đường Khải Hiên vứt lại câu này, sau đó sải bước bước xuống bậc thềm lên xe.

Anh ta khởi động xe.

Xoay vô-lăng, lái xe rời đi.

“Tôi chỉ là muốn để người phụ nữ kia biết, Đường Khải Hiên tôi chưa từng để phụ nữ đá.”

Tuy anh ta nói rất thoải mái như không có gì hết, nhưng anh ta lại đạp chân ga lái xe với tốc độ rất nhanh rất nhanh.

……

An Tử Dụ đến quán bar gọi hai chai rượu, một chai đưa cho Thẩm Tinh Châu.

Thẩm Tinh Châu nhìn cô ta, không nói gì hết.

“Chúng ta uống một ly chúc mừng.” An Tử Dụ vừa cười vừa nâng ly lên.

Thẩm Tinh Châu do dự một lúc, mới rót một ly rượu ra, chạm ly với An Tử Dụ.

An Tử Dụ định uống thì liền nghe thấy Thẩm Tinh Châu nói, “Uống lấy lệ thôi, đừng uống quá nhiều, không tốt cho cơ thể.”

An Tử Dụ ngưng lại, cười haha.

“Anh đang quan tâm em sao?”

Biểu cảm của Thẩm Tinh Châu trở nên nghiêm túc, “Bây giờ em đã là vợ của anh rồi.”

Trái tin của An Tử Dụ trở nên đau đớn, giống như bị thứ gì đó đâm vào.

Cô hơi cười gượng, “Đúng vậy, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi.”

Thẩm Tinh Châu uống một ngụm rượu, anh ta cụp mắt xuống, không nhìn ra tâm trạng của anh ta.

“Nếu đã trở thành vợ chồng rồi thì anh muốn hỏi em một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Rốt cuộc em và phó viện trưởng Đường kia có quan hệ gì vậy?” Thầm Tinh Châu đưa mắt lên nhìn An Tử Dụ.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar thì nhìn cô ta rất đẹp.

Đẹp đến mức giống như bịt một lớp vải mỏng nhìn không rõ lên mắt, khiến người ta muốn tháo nó ra, nhưng lại không dám chạm vào.

Nụ cười trên mặt An Tử Dụ cương cứng lại mấy giây, sau đó cô ta bật cười thành tiếng.

“Bọn em thật sự không có cái gì hết.”

“Nhưng anh cảm thấy không đơn giản như vậy đâu.” Thẩm Tinh Châu nói.

An Tử Dụ ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu.

Thẩm Tinh Châu muốn cản cô lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Đó là do anh cảm thấy.” An Tử Dụ đứng dậy, “Em có chút mệt, em về trước đây.”

“Để anh đưa em về.” Thẩm Tinh Châu đứng dậy.

“Không cần đâu.” An Tử Dụ từ chối.

“Em uống rượu rồi.”

“Em sẽ thuê người lái.”

Thẩm Tinh Châu đứng vững bước chân, nhìn bóng người An Tử Dụ rời đi, trong đôi mắt bình tĩnh của anh ta dần dần trở nên sâu thẳm và đen kịt.

“Đã thành vợ chồng rồi, những vẫn xa lạ như vậy....” Thẩm Tinh Châu khẽ lẩm bẩm một tiếng.

……

Vũ Tiểu Kiều vô cùng kinh ngạc nhìn một tốp nhân viên đi vào.

Bọn họ mặc áo vest màu đen, trong tay cầm cặp tài liệu, trong đó có người cầm một cái máy ảnh.

Vũ Tiểu Kiều không biết bọn họ muốn làm cái gì.

Cô làm theo yêu cầu của Tịch Thần Hạn, thay một cái váy liền thân màu trắng, còn phối hợp với thợ trang điểm, trang điểm thành một khuôn mặt tinh tế.

Tịch Thần Hạn vẫn mặc một bộ âu phục màu đen thẳng tắp, bao bọc lấy cơ thể hoàn hảo của anh, nhìn vô cùng đẹp trai.

Nhìn một cái sẽ khiến người khác tim đập thình thịch, rất lâu sau mà vẫn không hô hấp được.

Vũ Tiểu Kiều ngớ người nhìn anh.

Anh bước đến mỉm cười với cô, sau đó kéo cô đến chỗ nhóm nhân viên đang cầm phồng nền màu đỏ.

Ánh đèn flash nhấp nhấp, tách tách hai tiếng.

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn phủ xuống, “Nhìn vào ống kính.”

Sau đó, lại là hai tiếng tách tách.

Thợ chụp ảnh nói một câu, “Hoàn hảo, lấy tấm này đi.”

“Chúng ta đang làm gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều kỳ lạ hỏi.

Tịch Thần Hạn không trả lời cô, kéo cô đến ngồi trước bàn dài.

Lập tức có nhân viên đến, cung kính đưa hai tờ giấy và bút cho bọn họ.

“Ký tên.”

Tịch Thần Hạn chỉ vào chỗ trống.

Vũ Tiểu Kiều liền ngoan ngoãn ký tên.

“Còn có chỗ này.”

Vũ Tiểu Kiều liền ký tên mình lên.

Tịch Thần Hạn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, liền yêu chiều vuốt ve đầu cô.

“Chúng ta đang làm cái gì vậy?” Cô khẽ hỏi Tịch Thần Hạn.

“Lát nữa thì em sẽ biết.” Tịch Thần tiếp tục thừa nước đục thả câu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!