Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

“Bây giờ An An rất chống đối với Đường Khải Hiên, giữa bọn họ hình như xảy ra chuyện gì đó không vui vẻ, nếu như bảo cậu ấy đến gặp Đường Khải Hiên, lại muộn như vậy thì cậu ấy chắc chắn sẽ không đến.”

Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt hơi hơi xoay tròn.

Vũ Tiểu Kiều lập tức hiểu ý của Tịch Thần Hạn, khoé miệng cô cong lên thành một nụ cười, cô nhanh chóng gọi điện cho An Tử Dụ.

“Cái gì? Tiểu Kiều, sao cậu đột nhiên lại bị đau bụng vậy? Cậu Thần đâu? Cậu Thần không có ở nhà sao?”

An Tử Dụ vừa mặc quần áo vừa sốt ruột hỏi, “Rốt cuộc là làm sao mà đau vậy? Mình mua thuốc mang đến cho cậu.”

“Mình bị đau bụng khó chịu, rất đau, rất đau.”

“An An, cậu đi đường nhất định phải lái xe cẩn thận....”

An Tử Dụ nhanh chóng đến Ngự Hải Long Loan, cô ta vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khắp phòng, nhìn thấy Đường Khải Hiên đang bò ở trên quầy rượu trong miệng đang lẩm bẩm không biết nói cái gì.

An Tử Dụ nhìn thấy Tịch Thần Hạn ở nhà thì biết cô ta đã bị lừa, liền quay người đi về.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kéo lấy An Tử Dụ, “Xin lỗi An An, mình không nên lừa cậu.”

“Nhưng.....”

Vũ Tiểu Kiều nhìn Đường Khải Hiên đã say đến mức mơ mơ màng màng, “Mình cảm thấy, hai người nên nói chuyện tử tế với nhau.”

“Bây giờ không có gì để nói nữa rồi.”

“Tại sao không cho bản thân mình một cơ hội vậy? Cậu không hề vui vẻ.” Vũ Tiểu Kiều nhìn vào mắt của An Tử Dụ, cô nhìn thấy sự mơ màng trong tương lai trong mắt của cô ta.

Còn có cả sự bất lực với tình cảnh bây giờ.

“Hôm nay nhà mình và nhà họ Thẩm đã bàn xong chuyện hôn sự rồi, rất nhiều thứ đã quyết định rồi, ngay cả khách sạn cũng đặt rồi.” An Tử Dụ nói.

“Thiệp mời cũng đang trên đường gửi đi rồi, bây giờ mình đã không còn đường hối hận để quay lại nữa.”

Đường Khải Hiên nghe thấy giọng của An Tử Dụ thì đột nhiên xông ra đi tìm, cuối cùng ánh mắt của anh ta dừng lại trên người An Tử Dụ.

“Cô đến làm gì vậy? Cô là ai vậy?”

An Tử Dụ tức giận quay người muốn rời đi, nhưng lại bị Vũ Tiểu Kiều kéo lại.

“Anh ta uống say rồi, cậu đừng chấp anh ta, hai người nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau.”

“Không có cách nào để nói chuyện cả.” Thái độ của An Tử Dụ rất không tốt.

“Hơn nữa, mình và anh ta cũng chưa từng có chuyện gì hết! Nhiều nhất cũng không được coi là người xa lạ của người xa lạ.”

An Tử Dụ đảo mắt nhìn Đường Khải Hiên một cái, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.

Cô ta cũng không biết, cô ta đang giận Đường Khải Hiên chuyện gì, nhưng cứ cảm thấy mỗi khi nhìn thấy Đường Khải Hiên thì tâm trạng của cô ta không biết làm sao lại trở nên không vui.

Đường Khải Hiên thấy thái độ của An Tử Dụ rất không vui thì cơn tức giận xộc thẳng lên não.

Anh ta lảo đảo đứng dậy, Tịch Thần Hạn nhanh chóng đỡ lấy anh ta, để tránh việc anh ta bị ngã xuống đất.

“Không phải là sắp kết hôn rồi sao, kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo chứ? An Tử Dụ, cô chính người vong ân bội nghĩa, tôi nói cho cô biết.....”

Đường Khải Hiên ợ lên một cái, “Cô là cái thá gì chứ? Đường Khải Hiên tôi không đến mức đặt cô vào trong mắt”.

“Cho nên hôm nay tôi không nên đến đây, tôi và loại người như anh thì nói chuyện gì cơ chứ?” An Tử Dụ nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó quay người muốn rời đi, nhưng cô ta lại bị Vũ Tiểu Kiều cản lại.

“Anh ta uống say rồi, chỉ là đang nói lời say, cậu đừng tưởng là thật!”

“Kiều Kiều, mình và anh ta không có gì để nói hết.”

“Mình đã sắp kết hôn rồi, đã không còn đường để quay lại nữa rồi.” An Tử Dụ nói.

Đường Khải Hiên đột nhiên trở nên yên tĩnh, anh ta mềm nhũn ngồi trên ghế không nói một tiếng nào hết.

Tịch Thần Hạn vỗ vai Đường Khải Hiên, “Anh em, có thể giúp cậu chỉ có nhiều như vậy thôi.”

Đường Khải Hiên không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy không.

Vũ Tiểu Kiều nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen kịt, “Thần Hạn, hình như ánh trăng bên ngoài không tệ, chúng ta đi ngắm trăng đi.”

“Được!”

Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng mặc áo khoác ra khỏi nhà.

Bầu trời gần sáng, vẫn là một bầu trời đen kịt, lại vào buổi đêm nên vô cùng âm u lạnh lẽo.

Vũ Tiểu Kiều hơi lạnh, ôm lấy cánh tay.

Tịch Thần Hạn cởi áo khoác ra, khoác lên vai Vũ Tiểu Kiều.

Nhiệt độ cơ thể anh, từ áo khoác ấm áp truyền đến cơ thể cô, trái tim cô đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ mỉm cười.

Bọn họ đứng cạnh nhau ở trong vườn hoa.

Trong vườn hoa không biết đang có hoa gì nở, hương thơm theo gió bay đến mũi bọn họ, rất dễ chịu.

Đèn đường ở bên đường kéo dài bóng của bọn họ, hoà quyện với nhau, rất giống một đôi tiên đồng ngọc nữ dựa sát vào nhau.

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt không có một vì sao nào.

“Ánh trăng đêm nay....đẹp quá!” Vũ Tiểu Kiều cảm thán một câu.

“Đúng vậy, đẹp quá.” Tịch Thần Hạn cũng cảm thán nói.

“Hy vọng bọn họ có thể nói chuyện tử tế với nhau.”

“Anh cũng hy vọng như vậy.”

……

An Tử Dụ dùng sức kéo cửa, nhưng lúc này cô ta mới biết, cửa đã bị khoá chặt lại rồi.

Bây giờ cô ta vốn không ra được.

Đường Khải Hiên mềm nhũn ngồi trên ghế, đột nhiên cảm thấy không thoải mái, anh ta nôn oẹ một tiếng.

“A....”

An Tử Dụ bị doạ đến mức kêu lên một tiếng, cô ta nhanh chóng rót một cốc nước đưa cho anh ta.

“Anh vẫn ổn chứ?”

Đường Khải Hiên uống một ngụm nước lại nôn ra.

“Thật là!”

An Tử Dụ muốn đi nhưng lại không ra được, nghĩ đi nghĩ lại nếu bỏ lại Đường Khải Hiên một mình ở đây, hình như cũng không có đạo đức cho lắm.

Cô ta chỉ có thể dìu Đường Khải Hiên đứng dậy, đặt anh ta lên ghế sofa, giúp anh ta cởi áo khoác bị bẩn ra.

Đường Khải Hiên không thoải mái lăn lội trên ghế sofa, “An Tử Dụ, là do cô nói giả vờ làm người yêu.”

“Thế mà cô không nói tiếng nào liền đá tôi.”

“Đường Khải Hiên tôi có nào kém thẵng nhãi kia!”

An Tử Dụ lắc đầu, hoá ra anh ta không hài lòng về chuyện này.

Cô ta pha cho anh ta một cốc nước mật ong, đích thân đút cho anh ta uống.

Đường Khải Hiên hình như thoải mái hơn một chút, anh ta mở đôi mắt say đến mức hơi ửng đỏ ra, nhìn An Tử Dụ một cái.

“Sao lại là cô?”

An Tử Dụ than vãn một tiếng, “Xem ra say đến mức không hề nhẹ rồi.”

Đường Khải Hiên lật người một cái, quay lưng lại với An Tử Dụ, “Cô đi đi, tôi không muốn gặp cô.”

“Cửa khoá mất rồi, tôi không ra ngoài được.” Thực ra cô ta cũng không muốn nhìn thấy anh ta.

Đây có được coi như là điểm chung của bọn họ không?

“Sắp kết hôn rồi, đừng có buổi tối đi gặp đàn ông độc thân, ảnh hưởng không tốt.” Đường Khải Hiên nói.

“Đừng nói như tôi và anh có chuyện gì vậy? Tôi không phải là loại người như vậy, hơn nữa tôi cũng không muốn nhìn thấy anh.” An Tử Dụ không vui nói.

Đường Khải Hiên lật người ngồi dậy, “Cô tưởng rằng tôi muốn gặp cô sao? Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã có chủ.”

An Tử Dụ cảm nhận rõ tính sỉ nhục của câu nói này rất nặng, khiến cô ta mặt đỏ tía tai.

“Đường Khải Hiên, anh đừng nghĩ tôi là người phụ nữ đi dụ dỗ đàn ông ở khắp nơi, tôi không phải là loại người đó.”

“Cô là loại người nào thì có quan hệ với tôi sao?”

An Tử Dụ tức đến mức lồng ngực lên xuống phập phồng, loại người như Đường Khải Hiên thật là rất đáng ghét.

“Nếu như bây giờ tôi có thể ra ngoài thì tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.”

“Mật khẩu cửa nhà là 112233. Đi đi!” Đường Khải Hiên nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!