Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Ngày kết hôn của Vũ Tiểu Kiều sắp đến.

Ngày kết hôn của An Tử Dụ cũng đã được định lại, chính là bảy ngày trước ngày kết hôn của Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều gọi điện cho An Tử Dụ, tuy An Tử Dụ có biểu hiện rất vui vẻ, nhưng Vũ Tiểu Kiều biết, trong lòng An Tử Dụ lại đang rất đau khổ.

“An An, cậu chắc chắn là cậu là suy nghĩ kĩ rồi chứ?”

An Tử Dụ trầm mặc mấy giây rồi cười nói, “Đã suy nghĩ kĩ rồi, ngày kết hôn cũng đã định rồi, không thể thay đổi được nữa.”

“Chỉ cần hai người vẫn chưa nhận giấy kết hôn thì tất cả đều có khả năng thay đổi. Cậu hãy cho bản thân mình thêm thời gian suy nghĩ, cậu đừng quyết định vội vã như vậy.” Vũ Tiểu Kiều khuyên nhủ nói.

Trong điện thoại của An Tử Dụ truyền đến giọng nói của mẹ kế An Tử Dụ.

“Tử Dụ à, Tinh Châu đến rồi, con mau qua đây đi.”

“Kiều Kiều, tạm thời không nói nữa.”

An Tử Dụ vội vàng ngắt điện thoại.

Vũ Tiểu Kiều rất lo lắng, nhìn về phía Tịch Thần Hạn từ nhà tắm đi ra.

Anh quấn một chiếc khăn tăm, vừa lau mái tóc ngắn ẩm ướt, vừa nhìn điện thoại một cái.

Trong điện thoại của anh có mấy cuộc gọi nhỡ của Đường Khải Hiên, còn có tin nhắn của Đường Khải Hiên gửi đến.

Hoá ra Đường Khải Hiên hẹn anh đi uống rượu.

Xem ra, tâm trạng của Đường Khải Hiệ không quá tốt.

Vũ Tiểu Kiều vén mái tóc dài của mình ra sau tai, giả vờ vô ý hỏi một câu, “Phó viện trưởng Đường đó, hình như khá là xứng đôi với Tử Dụ.”

Tịch Thần Hạn buông điện thoại xuống, “Hình như trước đó bọn họ đã từng xem mắt, ấn tượng đối với nhau...hình như không quá tốt.”

“Nhưng em cảm thấy, hình như bọn họ khá xứng đôi. Tuy nhìn phó viện trưởng Đường có chút hơi nhiều nguyên tắc, nhưng không thể không phủ nhận nhân phẩm của anh ta không tệ. Hơn nữa, em cảm thấy anh ta đối xử với người khác rất khoan dung độ lượng.”

Tịch Thần Hạn chau mày lên, “Nói thế nào nhỉ?”

“Bởi vì anh ta và anh là bạn tốt nhất của nhau.”

Tịch Thần Hạn không vui chau mày lên.

Vũ Tiểu Kiều cười híp mắt lại, “Hì hì, em cảm thấy, nhân phẩm của anh không tệ, người có thể trở thành bạn của anh thì nhân phẩm nhất định cũng rất không tệ.”

“Thế này còn tạm được.” Tịch Thần Hạn vứt khăn mặt trong tay xuống, nhân ngư tuyến ở trên khăn tắm rất là mê hoặc.

*Nhân ngư tuyến: hai đường tạo thành chữ V ở phần bụng phía trên xương chậu của đàn ông, nó giống với phần bụng dưới của con cá khi nó co mình, vì vậy mà được gọi là nhân ngư tuyến.

Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, cô đưa mắt nhìn sang chỗ khác, “Chuyện đó...Tử Dụ sắp kết hôn rồi, em lo lắng cậu ấy nhất thời chưa suy nghĩ kĩ, chúng ta có cần giúp bọn họ không?”

Tịch Thần Hạn ngồi bên cạnh Vũ Tiểu Kiều, một tay khoác lên vai của Vũ Tiểu Kiều, anh nghĩ rất lâu mới từ từ nói.

“Theo như em nói như vậy, bọn họ thực sự rất phù hợp, có thể suy nghĩ.”

Vũ Tiểu Kiều lập tức sáng bừng hai mắt lên, “Tốt quá, tốt quá, anh nghĩ cách, còn em sẽ thực hiện.”

“Tại sao không phải là em nghĩ cách chứ?” Anh liếc cô một cái.

“Em không thông minh như anh.”

“Em cũng thừa nhận mình ngốc sao?”

“Em thừa nhận mình không thông minh như anh, nhưng không thừa nhận mình ngốc! Anh đừng xuyên tạc ý của em.”

“Ở trong mắt anh, không thông minh chính là ngốc.”

Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt lên nhìn anh, “Còn có thể vui vẻ nói chuyện không?”

Tịch Thần Hạn bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, anh nhéo đầu mũi xinh đẹp của cô một cái.

“Người phụ nữ của anh biết làm ấm giường là được, không cần quá thông minh.”

“Đáng xấu hổ.”

Tịch Thần Hạn túm lấy cằm của cô, “Nói ai đáng xấu hổ vậy?”

“Anh!”

Anh tiếp tục lại gần cô, “Nói ai vậy?”

“Nói anh.”

Anh tiếp tục lại gần cô, “Nói ai vậy?”

“Anh, anh, anh.....”

“Ựm.......”

Anh bá đạo hôn lên môi cô, chặn đi tất cả âm thanh của anh, nụ hôn sâu triền miên khiến hô hấp của cô trở nên hỗn loạn.

Khi hai người thở hổn hển thì anh ôm cô ta, đi thẳng vào trong chiếc giường lớn ấm áp.

Cô nhanh chóng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của anh, giọng nói dịu dàng xấu hổ, “Chúng ta bàn bạc một chút về chuyện của Tử Dụ và phó viện trưởng Đường đi.”

“Xong việc hãy nói.”

“Xong việc gì?” Cô ngớ người ra.

“Em nói xem là chuyện gì?”

Anh đổ người xuống, đè lên người cô....”

Sự tốt đẹp của hạnh phúc khiến con người ta đắm chìm vào trong đó và luôn hy vọng đây là sự vui vẻ và ngọt ngào mãi mãi.

Hơn nữa chìm đắm càng sâu thì sẽ khiến con người ta càng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi hạnh phúc đến quá đột ngột thì thời gian tồn tại sẽ càng ngắn, chớp mắt liền giống như tỉnh dậy sau cơn mơ, tất cả đều trở nên trống rỗng.

Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy Tịch Thần Hạn, gương mặt cô dính chặt lên lồng ngực anh.

“Ôm anh chặt như vậy làm gì?” Tịch Thần Hạn cười hỏi cô.

Cô lắc đầu, không lên tiếng.

Cô không dám chắc chắn anh như vậy sẽ ở trong lòng cô bao lâu.

Cũng không biết con đường tương lai sẽ đi theo hướng nào, còn cô của lúc đó sẽ là đang khóc hay là đang cười đây?

Cô đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sợ anh sẽ rời khỏi cô, cuối cùng ở bên một người phụ nữ khác.

Tịch Thần Hạn vừa cười vừa vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng nói của anh trở nên khàn đặc mê hoặc, “Còn chưa muốn đủ sao?”

Cô lắc đầu.

Nếp nhăn khi cười ở trên khoé miệng Tịch Thần Hạn càng sâu hơn, “Xem ra anh phải cố gắng hơn mới được.”

Cô vội vàng lắc đầu, “Không phải đâu, không phải đâu.....không cần đâu, thật sự không cần đâu.”

“Vậy bây giờ em giống như một con bạch tuộc là có ý gì?” Tịch Thần Hạn khiều mày lên, ánh mắt trêu đùa.

“Em.....” Cô lẩm bẩm, “Ôm chồng của mình, anh có ý kiến sao?”

Tịch Thần Hạn phì cười, “Không có ý kiến gì.”

“Không cho ôm sao?”

“Cho ôm.”

“Vậy thì anh đừng nói nữa, ngoan ngoãn để em ôm.”

“Được.”

Vũ Tiểu Kiều lại cọ xát vào trong lòng anh, khoé miệng cô bất giác giương lên, cô khẽ nói với anh.

“Cảm giác này, thật sự vô cùng tốt, vô cùng tốt.”

“Em thích thì cứ ôm lấy.” Tịch Thần Hạn nói.

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, “Có thể ôm mãi được không?”

“Đương nhiên, chúng ta sắp kết hôn rồi.”

“Vậy em sẽ ôm cả đời.” Cô lớn giọng nói.

“Được.” Tịch Thần Hạn gật đầu.

Vũ Tiểu Kiều lập tức vui như mở cờ trong bụng, “Đây là anh đang hứa với em sao? Hứa với em cả đời sao?”

Tịch Thần Hạn đang định lên tiếng thì điện thoại của anh reo lên, anh cầm điện thoại lên nhìn, hoá ra lại là Đường Khải Hiên.

Anh lắc lắc điện thoại, “Hình như cậu ấy rất không vui.”

Tịch Thần Hạn bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng hét giận dữ của Đường Khải Hiên.

“Cậu đang ở đâu vậy? Gọi điện cho cậu thì không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời, cậu quên mất khi cậu muốn uống rượu thì đều là ai uống cùng cậu vậy?”

“Đã giờ này rồi, đương nhiên mình ở nhà rồi.” Tịch Thần Hạn buồn ngủ nói.

Bây giờ đã là 12 giờ đêm.

“Mình khinh! Có khi nào cậu thích ở nhà chứ? Trước đây cậu toàn cả đêm không về nhà, toàn tuỳ tiện tìm một chỗ ngủ qua đêm.”

“Bây giờ tình hình khác rồi.” Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều ở trong lòng.

Bây giờ anh chỉ mong sao mỗi hôm đều không có việc gì, cả ngày 24 giờ ở nhà với Vũ Tiểu Kiều.

Bây giờ ngay cả công việc thì hầu như anh cũng chuyển về nhà làm rồi.

Đường Khải Hiên lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thất vọng nói, “Đúng rồi, cậu sắp kết hôn rồi. Tình hình khác rồi.”

Sau đó, Đường Khải Hiên lại hét lên, “Không phải vẫn chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn sao? Vẫn chưa tổ chức hôn lễ sao? Bây giờ cậu vẫn là độc thân, mau cút ra đây cho mình, mình muốn uống rượu.”

“Cậu dám không đến thì mình sẽ chuyển rượu đến nhà cậu uống.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!