Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Khi Bạch Lạc Băng đến quán cà phê thì cốc cà phê ở trước mặt Tô Nhất Hàng đã nguội ngắt.

Anh ta đã ngồi ở đây rất lâu rồi.

Bạch Lạc Băng đã đặc biệt trang điểm và ăn mặc rất tinh tế, cô ta thay một chiếc váy dài xinh đẹp, cô ta xinh đẹp và dịu dàng xuất hiện trước mặt Tô Nhất Hàng.

Cô ta nhìn thấy dáng vẻ hai mắt vô hồn của Tô Nhất Hàng thì trong lòng vô cớ cảm thấy hoang mang.

Cô ta dùng sức hít sâu một hơi để ổn định tinh thân, cô ta cười tươi chào hỏi.

“Nhất Hàng!”

Tô Nhất Hàng từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh nắng từ cửa sổ ở bên cạnh chiếu vào, chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh ta, phản chiếu ra ánh sáng ấm áp, anh ta giống như một thiếu niên đẹp trai được dày công phác hoạ trong truyện tranh.

Trong lòng Bạch Lạc Băng đột nhiên cảm thấy đặc biệt tự hào.

Đây chính là người đàn ông của Bạch Lạc Băng cô ta!

Là người đàn ông mà Bạch Lạc Băng cô ta yêu nhất trên thế giới này!

Cô ta hơi hơi hất cằm lên, giẫm đôi giày cao gót màu đen, ưu nhã ngồi xuống trước mặt Tô Nhất Hàng, cô ta nở một nụ cười tươi như hoa.

“Nhất Hàng, anh đợi rất lâu rồi chứ?

“Chúng ta thật là hiểu nhau, em đang nhớ anh thì anh liền hẹn em ra ngoài, haha....”

Trong đáy mắt của Tô Nhất Hàng xoẹt qua một tia u ám.

Người phụ nữ cười đến mức xinh đẹp như vậy, không ngờ rằng lại có trái tim độc ác như vậy.

Anh ta đột nhiên cảm thấy rất áy náy.

Nếu không phải là vì anh ta thì Bạch Lạc Băng sẽ không cứ luôn túm lấy Vũ Tiểu Kiều không buông.

Khoé môi của Tô Nhất Hàng khẽ cong lên, anh ta nhàn nhạt lên tiếng.

Bạch Lạc Băng cười đến mức càng tươi hơn, “Đúng vậy, đây chính là hiểu nhau, em đang nhớ anh thì anh đúng lúc liên lạc với em.”

“Đây là hiểu nhau sao? Lẽ nào không phải là có tật giật mình sao?” Nụ cười trên mặt Tô Nhất Hàng lập tức biến mất.

Bạch Lạc Băng nhẽ hít một ngụm khí lạnh, biểu cảm lập tức trở nên mất tự nhiên.

“Nhất Hàng, anh đang nói gì vậy? Sao em....sao em có chút không hiểu vậy?”

“Thật sự không hiểu sao?” Đôi mắt của Tô Nhất Hàng từ từ nheo lại.

Bạch Lạc Băng có chút sợ hãi.

Một Tô Nhất Hàng từ trước đến nay đều có ánh mắt dịu dàng như gió xuân, một khi có biểu cảm như vậy thì nhìn rất vô cùng khiến người khác phải sợ hãi.

“Nhất Hàng....rốt cuộc anh muốn nói cái gì vậy?” Bạch Lạc Băng khẽ thử hỏi.

Bạch Lạc Băng cảm thấy bất an.

Không phải Tô Nhất Hàng biết chuyện gì rồi chứ? Liệu là ai chứ? Lẽ nào là Vũ Tiểu Kiều sao?

Tô Nhất Hàng cười lạnh, “Cô không biết tôi đang nói gì sao?”

Bạch Lạc Băng lắc đầu, “Không.....không biết.”

“Vậy thì có cần tôi nhắc lại cho cô biết không?”

Trái tim của Bạch Lạc Băng đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô ta lúng túng gật đầu, lại lắc đầu.

“Nhất Hàng, hôm nay hình như có chút không khí không quá đúng.....có phải bệnh tình của bác trai....”

“Đừng thay đổi chủ đề với tôi.” Tô Nhất Hàng quát lên nói.

Hai vai của Bạch Lạc Băng hơi hơi run rẩy.

“Anh....anh tìm em ra ngoài, rốt cuộc là có chuyện gì?” Bạch Lạc Băng nảy sinh một loạt dự cảm không tốt.

“Tôi muốn cho cô một bất ngờ.” Tô Nhất Hàng từ từ nói.

“Bất ngờ sao? Bất....bất ngờ gì vậy?”

Bạch Lạc Băng nhìn thấy nụ cười hình như có tính báo thù trên mặt Tô Nhất Hàng thì sắc mặt của cô ta lập tức trở nên trắng bệch.

“Tôi hẹn cô ra đây là muốn nói với cô một tiếng.....” Tô Nhất Hàng kéo dài giọng nói, cuối cùng từ từ nói một chữ dừng một chữ.

“Tôi muốn huỷ bỏ hôn ước với cô.”

Cả khuôn mặt của Bạch Lạc Băng lập tức trở nên cứng đờ, “Anh nói cái gì vậy?”

“Không nghe hiểu sao? Ý của tôi là từ hôn.”

Cùng với đó là đôi mắt không có một chút nhiệt độ nào của anh, khiến vẻ mặt của Bạch Lạc Băng không thể tưởng tượng nổi.

Cô dùng sức nhấc khoé môi lên, “Từ hôn sao?”

“Nhất Hàng, anh đang đùa gì vậy? Đang yên đang lành sao anh lại nói nhưng lời như vậy?”

Tô Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào cô ta một cái, giọng nói trở nên xa cách, “Tôi giống như đang đùa với cô sao? Bạch Lạc Băng, hôn ước của chúng ta kết thúc tại đây.”

Bạch Lạc Băng khó tin nhìn anh ta.

Người đàn ông ở trước mặt cô ta còn là Tô Nhất Hàng dịu đang lịch sự nữa không?

Tại sao cô ta ở trong mắt anh ta nhìn thấy toàn là sự chán ghét vậy?

“Tại sao anh lại muốn kết thúc hôn ước vậy?”

“Tại sao thì cô rất rõ.” Giọng nói của Tô Nhất Hàng lạnh lùng đến cực điểm.

Bạch Lạc Băng không ngừng lắc đầu, “Em không rõ, em không biết gì hết.”

Bạch Lạc Băng nắm lấy tay của Tô Nhất Hàng.

“Nhất Hàng, có phải anh bị ai xúi giục không? Anh nghe em nói, bây giờ bác trai đang nằm viện, bác ấy hy vọng chúng ta kết hôn....”

“Anh không thể trơ mắt nhìn bác trai bị bệnh nặng chứ?”

“Bác trai định dùng hôn lễ của chúng ta để xung hỉ.”

Tô Nhất Hàng đẩy tay Bạch Lạc Băng ra, “Cho dù tôi tuỳ tiện tìm một người phụ nữ kết hôn xung hỉ, cũng không tìm cô.”

Lồng ngực của Bạch Lạc Băng trở nên khó chịu, cô ta không thể không cất cao giọng nói lên.

“Nhất Hàng, anh nói gì vậy? Em ở trong mắt anh lại chán ghét như vậy sao?”

“Bạch Lạc Băng em cũng là người có thân phận, anh bảo từ hôn là từ hôn, vậy anh bảo em về sau phải làm người như thế nào? Bảo mặt mũi của nhà họ Bạch em phải để vào đâu?”

“Cô đã làm cái gì thì cô tự mình rất rõ, cô vẫn còn mặt mũi để nhắc đến mặt mũi sao?” Tô Nhất Hàng quát lên nói.

“Nhất Hàng....anh không thể nói từ hôn là từ hôn được....anh bảo em về sau phải làm sao?” Bạch Lạc Băng đỏ ửng mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Phía nhà cô thì tôi sẽ tự mình đến nói. Hơn nữa, nói thật ra, tôi sẽ không cưới một người phụ nữ có lòng dạ độc ác như cô.”

Bạch Lạc Băng chỉ cảm thấy có một ngụm máu nghẹn ở trong cổ họng.

“Nhất Hàng....anh là muốn cắt đứt hoàn toàn với em sao?”

Tô Nhất Hàng đột nhiên đứng dậy, tức giận nói, “Chuyện tốt mà cô làm! Loại phụ nữ như cô, tôi chỉ căm hận bản thân mình tại sao lúc đầu lại đính hôn với cô.”

ứng dậy, “Em làm chuyện tốt gì chứ? Có phải do Vũ Tiểu Kiều lại nói linh tinh gì với anh không?”

Tô Nhất Hàng cười khẩy, “Tiểu Kiều chưa từng nói xấu gì về cô với tôi, cũng chưa từng có cái gì với tôi hết.”

“Thậm chí cô ấy còn luôn tránh né tôi, sợ cô nghi ngờ.”

“Còn cô thì suốt ngày đa nghi, làm hết tất cả chuyện không có giới hạn.”

Bạch Lạc Băng chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Nhất Hàng sẽ nói với cô ta những lời hà khắc và tràn ngập sự sỉ nhục như vậy.

Giọng nói của cô ta cũng trở nên sắc nhọn và đanh thép, “Tô Nhất Hàng, nếu anh và Vũ Tiểu Kiều thật sự không cái cái gì, tại sao hai người lại chột dạ chứ?”

“Chúng tôi chưa bao giờ chột dạ!”

“Haha, hai người vẫn luôn lén lút gặp mặt, đừng tưởng rằng tôi không biết, nếu như thật sự quang minh chính đại thì liệu hai người có lén lút gặp mặt không?”

“Còn không phải vì cô lúc nào cũng đa nghi sao?” Tô Nhất Hàng tức giận nói.

“Còn có, tôi cảnh cáo cô Bạch Lạc Băng, mấy chuyện tốt mà cô làm thì trong lòng cô tự mình rõ, muốn người khác không biết thì đừng làm.”

Bạch Lạc Băng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh ta, trong lòng cô ta cảm thấy hơi căng thẳng, cũng có chút chột dạ, nhưng cô ta đến chết vẫn không chịu thừa nhận.

“Em làm cái gì vậy? Em không làm cái gì hết”.

Chỉ cần cô ta không thừa nhận, những chuyện đó ngoài Vũ Phi Phi ra thì sẽ không có bất kỳ ai biết, đến lúc đó cô ta chỉ cần nói là do Vũ Phi Phi hãm hại cô ta thì cô vẫn có thể từ chối sạch sẽ trách nhiệm.

Không đúng!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!