Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tịch Thần Hạn hẹn Tô Nhất Hàng gặp mặt.

Tô Nhất Hàng lái xe đến bờ biển.

Tịch Thần Hạn đứng ở trước mũi xe, dáng người cao lớn của anh ở trước gió biển nhìn cao sừng sững, đột nhiên mang đến cho người khác cảm giác của một vị đế vương ngồi tít ở trên cao.

Tô Nhất Hàng xuống xe, đi lại chỗ anh.

Gió biển thổi qua khiến mái tóc ngắn của anh trở nên rối tung, ánh sáng chói mắt khiến người ta nhất thời không mở nổi mắt ra.

Nước biển màu xanh lam, gió biển đẩy từng cơn sóng ập vào bãi cát trắng tinh, cuốn bay đi tất cả những dấu chân người ở trên bãi cát.

Tô Nhất Hàng đứng ở vị trí cách Tịch Thần Hạn 3 mét.

Chiều cao của Tịch Thần Hạn hình như cao hơn anh ta một chút, bởi vì anh ta cảm thấy, anh ta cần dùng ánh mắt của góc ngắm chiều cao để nhìn anh.

Rất lâu sau.

Hai người đều không ai lên tiếng.

Chỉ có tiếng sóng biển ở bên tai, từng cơn sóng vỗ rì rào vang lên.

Cuối cùng, vẫn là Tịch Thần Hạn lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.

“Anh sắp kết hôn rồi.”

Tô Nhất Hàng khẽ mỉm cười, “Không phải anh cũng sắp kết hôn rồi sao?”

“Nghe nói, thời gian lựa chọn tổ chức hôn lễ của chúng ta là cùng một ngày.” Tịch Thần Hạn nói.

Tô Nhất Hàng gật đầu, “Hình như là vậy, đều là một tháng sau.”

“Tôi không thích ngày kết hôn của tôi trùng ngày với người khác.” Tịch Thần Hạn bá đạo nói.

“Nhà họ Tô và nhà họ Bạch đã quyết định rồi, không thay đổi được, thiệp mời cũng gửi đi rồi.” Tô Nhất Hàng cũng không định nhường bộ.

Tịch Thần Hạn có thể nhìn thấy, ý thù địch của anh ta đối với anh lộ ra ở trong đáy mắt Tô Nhất Hàng.

Anh khẽ mỉm cười với điều này và cũng không để nó vào trong lòng.

Người chiến thắng thực sự chỉ khi so sánh với ai là người giành chiến thắng cuối cùng bị người khác nhìn căm thù mới chính là một trong những điều kiện cần thiết của thắng lợi.

Bây giờ Tô Nhất Hàng càng căm thù nhìn anh thì anh càng vui mừng.

“Anh thật sự muốn kết hôn với Bạch Lạc Băng sao?” Tich Thần Hạn thấp giọng hỏi.

Tô Nhất Hàng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh, “Anh thật sự muốn kết hôn với Tiểu Kiều sao?”

Tuy bọn họ đang hỏi câu hỏi giống nhau, nhưng giọng nói và thái độ lại hoàn toàn khác nhau.

Tịch Thần Hạn đang hỏi, anh là thật sự đã suy nghĩ kĩ muốn lấy một người phụ nữ mà mình không yêu chưa?

Còn Tô Nhất Hàng là đang hỏi Tịch Thần Hạn, anh thật sự yêu Vũ Tiểu Kiều sao?

“Tịch Thần Hạn tôi chưa từng làm chuyện gì nói một đằng làm một nẻo!”

“Trả lời thẳng câu hỏi của tôi.”

“Tôi đã trả lời rất thẳng rồi.”

“Tôi đang hỏi anh, có phải anh thật lòng đối với Tiểu Kiều không?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn cất cao hơn.

“Tôi có yêu cô ấy thật lòng hay không thì không có liên quan gì với anh.” Tịch Thần Hạn rất ghét bị người khác chất vấn.

Tô Nhất Hàng lập tức không biết nói gì, sau đó anh ta cười gượng một tiếng.

“Đúng vậy, đã không có liên quan gì với tôi rồi.”

“Vẫn luôn không có liên quan gì với anh.” Tịch Thần Hạn bá đạo nói.

“Đúng vậy, vẫn luôn không liên quan gì với tôi.” Ánh mắt của Tô Nhất Hàng trở nên hơi hèn mọn, ở trước mặt Tịch Thần Hạn, anh ta cảm thấy mình trở nên hèn mọn.

“Tuy không có liên quan gì với tôi, nhưng tôi hy vọng, quan hệ của anh và cô ấy có thể bền vững cả đời, chứ không phải là nhân duyên mỏng manh ngắn ngủi, hôn nhân hư ảo.”

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.” Tịch Thần Hạn rất ghét Tô Nhất Hàng quan tâm Vũ Tiểu Kiều.

Đó là người phụ nữa của anh, chỉ có anh mới có thể có quan hệ, những người đàn ông khác thì tốt nhất nên tránh xa cô càng xa càng tốt.

Tô Nhất Hàng thấy đề tài nói chuyện của hai người không có cách nào để tiếp tục, nên anh ta vứt lại một câu rồi quay người rơi đi.

“Đề tài mói chuyện của chúng ta kết thúc tại đây.”

“Đứng lại!”

Tịch Thần Hạn gọi anh ta đứng lại, anh bước đến, đứng vững bước chân, dấu chân in sâu xuống cát.

“Còn có chuyện gì nữa vậy?” Tô Nhất Hàng hờ hững hỏi.

“Tôi sẽ để cho anh hủy bỏ hôn ước với Bạch Lạc Băng.”

“Tại sao?” Tô Nhất Hàng buồn cười hỏi.

“Bởi vì tôi không thích, anh và tôi trùng ngày kết hôn.”

“Thứ hơn, những thứ mà Bạch Lạc Băng muốn thì tôi đều sẽ phá hoại hết.”

Tô Nhất Hàng nhìn sự hung ác nham hiểm trong đáy mắt Tịch Thần Hạn thì mi tâm của anh ta từ từ chau lại.

“Đây là chuyện của nhà họ Tô và nhà họ Bạch, nhà họ Tịch không nên tham gia vào chứ?” Tô Nhất Hàng cũng đoán được có lẽ Tịch Thần Hạn là vì Bạch Lạc Băng luôn đối đầu với Vũ Tiểu Kiều, nên có tâm lý muốn báo thù.

Nhưng Tịch Thần Hạn muốn báo thù cũng không nên vào lúc khi bố của Tô Nhất Hàng lâm bệnh nặng mà can thiệp vào chuyện liên hôn của hai gia tộc chứ.

“Chuyện Tiểu Kiều bị trúng thuốc ngủ, tôi đã nghĩ rất lâu rồi, có lẽ người cô ấy muốn bảo vệ chính là anh.” Tịch Thần Hạn nguy hiểm nheo mắt lên.

“Anh có ý gì vậy?” Tô Nhất Hàng cảm thấy chấn động.

“Cô ấy uống một lượng lớn thuốc ngủ, suýt nữa bị mất mạng.” Tịch Thần Hạn tức giận quát lên một câu.

Anh đã điều tra chuyện này rất lâu, nhưng bởi vì không có bằng chứng cụ thể, nên nhất thời cũng không thể xác định được rốt cuộc thuốc ngủ là do ai giở trò?

Nhưng anh dám khẳng định, nhất định không tránh khỏi có liên quan đến Bạch Lạc Băng.

Nhưng có thể khiến Vũ Tiểu Kiều từ đầu đến cuối im lặng không nói, chắc chắn là có liên quan đến Tô Nhất Hàng.

Tịch Thần Hạn biết Tô Nhất Hàng có tình cảm với Vũ Tiểu Kiều, anh ta vẫn luôn âm thầm bảo vệ Vũ Tiểu Kiều, làm rất nhiều chuyện cho Vũ Tiểu Kiều.

Tô Nhất Hàng không phải là loại người có thể hãm hại Vũ Tiểu Kiều.

Vậy thì chỉ có một khả năng, chính là Tô Nhất Hàng cũng bị che giấu lừa gạt, gián tiếp hại Vũ Tiểu Kiều bị trúng thuốc ngủ.

“Tôi không biết quá trình cụ thể, nhưng tôi chỉ nhắc nhở đến đây thôi, chắc anh cũng hiểu rồi chứ?” Tịch Thần Hạn nói.

Tô Nhất Hàng đột nhiên lùi về sau một bước, sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch.

Trước đó anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Vũ Tiểu Kiều lại trúng thuốc ngủ, nhưng anh ta lại hoàn toàn chưa từng nghĩ đến rốt cuộc thuốc ngủ kia là đến từ đâu.

Buổi tối hôm đó, ở sân vận động, khi Vũ Tiểu Kiều đi tìm điện thoại thì anh ta thực sự có từng gặp Vũ Tiểu Kiều.

Khi anh ta tìm Vũ Tiểu Kiều là nói với Vũ Tiểu Kiều rằng, “Tiểu Kiều, chỉ cần bây giờ em gật đầu đồng ý thì anh sẽ cưới em, chúng ta ở bên nhau.”

Nhưng Vũ Tiểu Kiều kiên quyết từ chối.

Cho dù anh ta từng nói, Tịch Thần Hạn chưa chắc thật lòng đối với cô, người đàn ông như vậy ở bên cô thì không thể nào mang đến hạnh phúc cho cô.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều kiên quyết khẳng định Tịch Thần Hạn mới là hạnh phúc trong đời này của cô.

Bởi vì nói chuyện đến những vấn đề này nên Vũ Tiểu Kiều lại kiên quyết từ chối anh ta, còn biểu thị rằng từ nay về sau sẽ không gặp anh ta nữa.

Cho nên khi An Tử Dụ tìm anh ta nói Vũ Tiểu Kiều mất tích thì anh ta cũng không nhắc đến chuyện buổi tối đêm đó anh ta từng gặp Vũ Tiểu Kiều ở sân vận động.

Còn trong buổi tối hôm đó, anh ta thực sự đã đưa cho Vũ Tiểu Kiều một cốc trà sữa.

Lẽ nào là do cốc trà sữa đó, bị người khác bỏ thuốc ngủ sao?

Anh ta cố gắng nhớ lại buổi tối hôm đó, Bạch Lạc Băng thực sự đã từng đến ký túc xá tìm anh ta, nhưng cô ta không nói gì liền rời đi luôn.

Cốc trà sữa khoai môn mà anh chuẩn bị cho Vũ Tiểu Kiều, là vị mà Vũ Tiểu Kiều thích nhất, nhưng không phải là vị mà anh ta thích.

Nhất định là Bạch Lạc Băng biết, cốc trà sữa đó là anh ta chuẩn bị cho Vũ Tiểu Kiều, nên mới bỏ thuốc ngủ vào đó.

Sắc mặt của Tô Nhất Hàng càng ngày càng khó coi.

Tịch Thần Hạn hừm một tiếng, “Tiểu Kiều bởi vì anh mà chịu tổn thương, cho dù bây giờ tôi không tính toán món nợ này với anh thì tương lai cũng sẽ tính toán với anh.”

Giữa anh và Tô Nhất Hàng coi như đã kết thù với nhau.

Tịch Thần Hạn quay người sải bước rời đi.

Tô Nhất Hàng đứng ở bờ biển rất lâu, để mặc cho gió biển thổi vào mình mà anh ta vẫn không hề cử động.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!