Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

“Mẹ! Không phải con muốn cãi nhau với Vũ Phi Phi, là do Vũ Phi Phi lần này quá đáng quá!”

“Nó suýt chút nữa hại chết con.”

Vũ Tiểu Kiều nhớ đến việc nhiều lần bị Vũ Phi Phi đặt bẫy hãm hại, trong lòng cô khó tránh khỏi tràn ngập sự tức giận.

“Cái gì? Suýt nữa hại chết con sao?” Cao Thuý Cầm rất kinh ngạc.

“Vũ Phi Phi này quá đáng quá rồi, được chiều quá nên kiêu ngạo hống hách. Cái đồ không có giáo dục! Cả nhà ông ta đều không có ai tốt đẹp gì.” Lí Thành Sơn tức giận chửi mắng nói.

Cao Thuý Cầm trợn trừng mắt nhìn Lí Thành Sơn một cái, Lí Thành Sơn nhanh chóng nở nụ cười, “Tôi cũng đâu có mắng Tiểu Kiều và Tùng Tùng, tôi đang nói cả nhà Vũ Phi Phi.”

“Im miệng.” Cao Thuý Cầm trách mắng nói.

Lí Thành Sơn lẩm bẩm một câu, “Giúp bà mắng con gái của kẻ thù, bà tức giận cái gì chứ?”

“Con sẽ không tha thứ cho Vũ Phi Phi, món nợ này sớm muộn con sẽ tính rõ với cô ta!” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.

“Đều là chị em gái, tính rõ gì chứ! Dù sao hai đưa đều là chị em ruột có cùng một bố, mẹ không cho phép con coi Vũ Phi Phi là kẻ thù.” Cao Thúy Cầm nói.

“Mẹ, cô ta còn sỉ nhục mẹ một lần nữa thì con sẽ không nhẫn nhịn nữa.”

“Con bé vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, con tính toán với con bé làm gì. Muốn trách cũng là do mẹ nó không dạy dỗ tốt. Quá nuông chiều nên đã chiều hư nó rồi.”

“Cô ta đã 23 tuổi rồi, không phải là đứa bé nữa, mẹ hoàn toàn không tưởng tượng được mức độ độc ác của cô ta.”

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn mẹ mình, cô hoàn toàn nghĩ không thông, tại sao mẹ cô lại bảo vệ Vũ Phi Phi như vậy.

“Nó chính là bị chiều hư mà thôi, còn chưa đến mức nói là độc ác, con cướp chồng chưa cưới của nó, nó căm hận con, có thù hằn với con là rất bình thường.”

“Con không cướp chồng chưa cưới của cô ta! Là do cô ta tự hiểu lầm, cô ta và Thần Hạn chưa từng hẹn hò với nhau....”

“Được rồi Tiểu Kiều, nghe lời mẹ, đừng cãi vã căng thẳng với em gái con nữa,để người khác chê cười.”

“Tuy bố con từ bé đến giờ chưa từng hỏi thăm và quan tâm con, nhưng dù sao hai đứa vẫn là người thân của nhau.”

“Mẹ? Mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Cho dù con và Vũ Phi Phi là người thân, nhưng cô ta chưa từng coi là như vậy, tại sao con phải nhẫn nhịn hết lần này đến khác để cô ta không biết kiêng nể gì cả như vậy sao?”

“Từ khi bắt đầu lên đại học, mẹ đã nói với con rằng không cho phép con cãi nhau với cô ta, con vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn tránh né cô ta,nhưng cuối cùng cô ta vẫn không chịu dừng lại.”

Cao Thúy Cầm thế mà lại tức giận, “Mẹ nói không được thì là không được, sao con càng ngày càng không nghe lời vậy, cứ luôn cãi lại mẹ vậy? Có phải là con cảm thấy con sắp gả vào nhà quyền thế nên không coi mẹ vào trong mắt đúng không?”

“Mẹ, con không có....”

Cao Thúy Cầm quay người đi lên lầu, sau đó đóng sập cửa phòng lại.

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc rất lâu mới có thể từ từ thu lại tầm nhìn.

“Mẹ bị làm sao vậy?” Cô tự lẩm bẩm.

“Ai mà biết được chứ, lúc nào cũng tinh thần bất an, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng.” Lí Thành Sơn lắc lắc đầu.

“Nhưng mẹ con có thể cũng là vì muốn tốt cho con, sợ quan hệ của con và Vũ Phi Phi quá căng thẳng, tương lai gặp mặt sẽ ngượng ngùng.”

“Không phải Vũ Phi Phi kia hẹn hò với cậu ấm nhà họ Cung sao? Tương lai cô ta gả vào nhà họ Cung, các con sẽ thân càng thêm thân, thường xuyên phải gặp mặt nhau.”

……

“Đường Khải Hiên sao?”

Xe của An Tử Dụ đột nhien bị một chiếc xe sang chặn lại.

Cô ta vội vàng phanh xe lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó cô ta liền nhìn thấy Đường Khải Hiên sải bước xuống xe, bước đến mở cửa xe An Tử Dụ ra.

“Anh....anh làm cái gì vậy?”

An Tử Dụ bị dọa cho khiếp sợ, bởi vì Đường Khải Hiên bây giờ, vẻ mặt tức giận, giống như một con bò đực đang tức giận và có thể làm tổn thương người khác bất cứ lúc nào.

“Nghe nói cô sắp kết hôn rồi.”

Ánh mắt của Đường Khải Hiên nhìn chằm chằm vào An Tử Dụ, muốn như nhìn xuyên thấu trái tim của An Tử Dụ.

“.....đúng vậy.”

An Tử Dụ khẽ trả lời.

Ánh mắt của Đường Khải Hiên càng trở nên sắc nhọn hơn, “Suy nghĩ kĩ chưa?”

“.....rồi.”

Giọng nói yếu ớt bất lực của An Tử Dụ giống như đổ dầu vào lửa, sắc mặt của Đường Khải Hiên càng khó coi hơn.

Đột nhiên, Đường Khải Hiên cúi người xuống khiến gương mặt đẹp trai của anh ta và gương mặt của An Tử Dụ gần như gang tấc

An Tử Dụ bị dọa đến mức nhanh chóng ngả người ra phía đằng sau, cả người cô ta dính chặt lên chỗ ngồi.

“Xem ra cô rất vui mừng.” Giọng nói của Đường Khải Hiên trở nên lạnh lùng.

“Cũng....cũng được.” Cô ta chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc khó lý giải được.

“Đáng chết!”

Đường Khải Hiên khẽ quát lên một câu, một nắm đấm đấm lên nút còi trên vô-lăng, phát ra âm thanh chói tai.

An Tử Dụ giật nảy mình, cô ta kinh hãi nhìn anh ta.

“Làm....làm sao vậy?”

Đường Khải Hiên chán ghét nhìn An Tử Dụ một cái, sau đó quay người sải bước lên xe.

Chiếc xe phát ra một âm thanh rẽ sang một đường khác chói tai, sau đó hung hăng lao vùn vụt đi.

An Tử Dụ ngớ người ra rất lâu rồi mới từ từ trở về trạng thái bình thường.

“Đồ thần kinh!”

“Lâu lắm không liên hệ rồi, đột nhiên phát điên gì vậy?”

“Tôi kết hôn thì liên quan gì đến anh chứ?”

Tâm trạng của An Tử Dụ trở nên không vui, cô ta dừng xe lại bên đường, lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Tiểu Kiều.

“Tâm trạng mình không tốt.” An Tử Dụ nói.

“Cho nên?”

“Mình muốn nói cho cậu một chuyện không vui để tâm trạng của cậu cũng không vui theo.”

Vũ Tiểu Kiều không biết nói gì hết, “Nói đi.”

“Hôm nay mình đi dạo phố nhìn thấy Ngô Kính và Tào Xuyên, Ngô Kính vác một cái bụng to đang chọn đồ sơ sinh.”

“Nhìn dáng vẻ thì Tào Xuyên đối xử với cô ta không tệ, cứ luôn kè kè ở bên cạnh, rất là chu đáo.”

“Ngô Kính nhìn thấy mình, còn bảo mình chuyển lời tới cậu một câu.

“Câu gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều lười biếng hỏi một câu.

“Cô ta nói, cám ơn sự tác thành của cậu, cô ta rất cảm kích cậu.”

“……”

Vũ Tiểu Kiều không biết nói gì.

An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều không nói chuyện liền hỏi cô, “Đau lòng không? Buồn không? Có khó chịu không? Ra ngoài uống một ly đi.”

“Không.”

“Cậu không đau lòng, không buồn, không khó chịu sao hay là không muốn uống một ly vậy?”

“Đều không.”

“Vũ Tiểu Kiều, cậu còn có lương tâm hay không? Tìm cậu uống một ly mà cậu cũng không uống với mình.”

“Không phải không muốn uống với cậu.....” Vũ Tiểu Kiều nhìn mẹ cô đang chiến lạnh không nói một câu nào với cô một cái, khẽ than thở một tiếng.

“Được thôi, lát nữa gặp lại.”

Khi Vũ Tiểu Kiều đến quán bar thì An Tử Dụ đã uống đến mức có chút mơ mơ màng màng rồi.

Cô ta kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống, gọi một ly rượu.

“Uống, mau uống.”

An Tử Dụ không ngừng giục, Vũ Tiểu Kiều chỉ có thể nhắm mắt uống ly rượu đó.

“An An, cậu làm sao vậy? Sao tâm trạng lại kém như vậy?”

An Tử Dụ bật cười, “Không phải tâm trạng mình không tốt, tâm trạng của mình rất tốt, thật sự rất tốt.”

An Tử Dụ lại rót hai ly rượu, chạm cốc vớiVũ Tiểu Kiều, sau đó cô ta uống cạn.

Hai người uống qua uống lại với nhau mấy ly rượu vào bụng, liền có chút hơi say.

“Đàn ông được coi là thứ gì chứ? Tại sao nhất định phải kết hôn chứ? Lẽ nào phụ nữ không kết hôn thì có thể gây hại cho thế giới sao?”

An Tử Dụ gõ vào bàn lớn tiếng hét lên.

Vũ Tiểu Kiều chỉ vào An Tử Dụ, cười ngốc lên, “Cậu may mắn nhiều hơn so với mình!”

“Mình vẫn luôn biết, mình là một người mà bố không thương mẹ không yêu, nhưng mình.....vẫn luôn cố gắng nói với bản thân mình rằng, không sao, dù sao đó cũng là mẹ mình.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!