Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tô Nhất Hàng không ngờ rằng sẽ nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ở trên đường.

Anh ta giẫm chân phanh, thờ thẫn nhìn ta bên ngoài cửa xe, dáng người mỏng manh đó dần dần đi xa ở trên vỉa hè....

Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy đau xót, anh ta rất muốn kéo cơ thể gầy yếu mỏng mảnh của cô vào trong lòng mình, giúp cô che mưa che gió, không phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào nữa.

Chỉ đáng tiếc....

“Đã có người có thể bảo vệ em rồi.”

“Mà người đó lại không phải là anh.”

Anh ta khởi động xe, vốn muốn âm thầm rời đi, nhưng anh ta vô tình phát hiện có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lén lút đi theo Vũ Tiểu Kiều đi qua vỉa hè.”

Trong lòng Tô Nhất Hàng cảm thấy nghi ngờ, anh ta nhìn kĩ lại một cái, nhưng nhìn không rõ người đàn ông đó trông như thế nào.

Tô Nhất Hàng nhanh chóng mở cửa xe ra xuống xe, không quan tâm đến đèn đỏ sải bước chạy đến vỉa hè.

“Tiểu Kiều!”

Vũ Tiểu Kiều từ từ quay lại, cô đứng ngược sáng, nheo mắt lai

“Nhất Hàng sao?”

Tô Nhất Hàng đứng ở trong đám đông, dáng người đẹp trai, ánh nắng rơi trên mặt anh ta, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn trong suốt của anh ta.

Anh ta sải bước đi đến, kéo lấy Vũ Tiểu Kiều.

“Nhất Hàng, anh.....”

Vũ Tiểu Kiều ngớ người một lúc.

Tô Nhất Hàng không nói thêm câu gì, kéo Vũ Tiểu Kiều lên xe.

Vũ Tiểu Kiều khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng, trước đó cô đã nói với Tô Nhất Hàng đoạn tuyệt như vậy, một lần nữa gặp mặt thì khiến cô cảm thấy không thể nào đối mặt với anh ta được.

Tô Nhất Hàng cẩn thận nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe một cái, người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia đã đi lẫn vào trong đám đông, trong thời gian có mấy giây liền không thấy đâu nữa.

“Sao vậy Nhất Hàng?”

Vũ Tiểu Kiều nhìn theo ánh mắt của Tô Nhất Hàng cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhưng lại không nhìn thấy gì hết.

“Hình như có người theo dõi em.” Tô Nhất Hàng nói.

“Không phải chứ.”

“Có lẽ là do anh nhìn nhầm.” Trái tim treo ngược của Tô Nhất Hàng từ từ cũng được hạ xuống.

“Cũng có thể là papazarri.” Vũ Tiểu Kiều nói.

“Có lẽ là vậy.”

Trầm mặc khiến không khí trở nên ngượng ngùng.

Vũ Tiểu Kiều cố gắng nở nụ cười, “Chúc mừng anh Nhất Hàng, nghe nói anh sắp kết hôn với Bạch Lạc Băng rồi.”

Tô Nhất Hàng quay đầu lại, nhìn cô ở ghế phụ, “Cũng chúc mừng em, nghe nói ngày kết hôn của chúng ta là cùng một ngày.

Có cùng ngày kết hôn, nhưng chú rể và cô dâu của đối phương lại không phải là đối phương, một nỗi xót xa rất châm biếng.

Vũ Tiểu Kiều hất hất mái tóc dài của mình, cô không dám nhìn Tô Nhất Hàng lấy một cái.

“Chuyện đó, em đi trước đây.”

Cô định kéo cửa xe ra, nhưng bị Tô Nhất Hàng cản lại.

“Anh đưa em về.” Anh ta vẫn có chút không yên tâm.

“Không cần đâu, nếu bị Lạc Băng phát hiện thì cô ấy lại làm loạn lên.”

“Chỉ là đưa em về nhà thôi.”

Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười tươi như hoa, giả vờ như trêu đùa nói, “Thần Hạn cũng hay ghen, nếu để anh ấy biết thì anh ấy sẽ tức giận!”

Nụ cười trên mặt Tô Nhất Hàng trở nên cứng đờ.

Rất lâu sau, anh ta mới lặng lẽ gật đầu.

“Được thôi.”

“Tạm biệt Nhất Hàng, em chúc trước anh kết hôn vui vẻ.” Cô vừa cười vừa vẫy tay với anh ta, sau đó kéo cửa xe ra xuống xe.

Cô ngay cả đầu cũng không quay lại đi về phía trước, trong lòng lặng lẽ nói một tiếng....

“Nhất Hàng, xin lỗi.”

Cô hình như đang chạy trốn Tô Nhất Hàng, cô bước chân nhanh hơn, nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi lên xe.

Tô Nhất Hàng nhìn chiếc taxi dần dần đi xa, anh ta khởi động xe đi theo với khoảng cách không gần cũng không xa.

Cho đến khi chắc chắn Vũ Tiểu Kiều đã về đến nhà an toàn thì anh ta mới lặng lẽ rời đi.

Vũ Tiểu Kiều trở về nhà, Vũ Thanh Tùng vui đến mức xông lên đón, anh ta không ngừng vây xung quanh cô, sau đó vỗ tay cười.

“Có phải anh nhớ em rồi không? Em cũng nhớ anh rồi.”

Vũ Tiểu Kiều vuốt ve khuôn mặt của Vũ Thanh Tùng, Vũ Thanh Tùng cười đến mức càng vui mừng hơn, anh ta còn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều.

Lí Thành Sơn cười haha xông lên đón, “Tiểu Kiều về rồi à, con muốn ăn cái gì vậy? Bố bảo dì Trang làm cho con ăn.”

Từ sau khi Vũ Tiểu Kiều đính hôn với Tịch Thần Hạn thì thái độ của Lí Thành Sơn đối với Vũ Tiểu Kiều không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần, ông ta cũng học được cách ngoan ngoãn hơn, không đi ra ngoài cá cược cờ bạc nữa, cả ngày ở nhà chăm sóc Vũ Thanh Tùng.

Cao Thuý Cầm rất hài lòng với sự thay đổi của Lí Thành Sơn, nhưng bà ta duy nhất không hài lòng về việc Vũ Tiểu Kiều không nghe lời, vẫn cố chấp ở bên Tịch Thần Hạn.

“Mẹ.....”

Vũ Tiểu Kiều khẽ gọi Cao Thúy Cầm đang ngồi ở trên ghế sofa xem tạp chí một tiếng.

“Ừm.”

Mí mắt Cao Thúy Cầm không hề nhấc lên ừm một tiếng, sau đó bà ta tiếp tục xem tạp chí.

Cao Thúy Cầm lật cuốn tạp chí mạnh đến mức phát ra tiếng kêu, bà ta đang trút căm phẫn sự không vui trong lòng.

Lí Thành Sơn nhanh chóng cười giảng hòa, “Con về rồi, bà nói câu gì đi chứ, đừng để con khó xử.”

“Nó còn là con của tôi sao? Nếu phải là con của tôi thì liệu có không nghe lời tôi không?” Cao Thúy Cầm lạnh lùng nói.

“Mẹ....”

“Nó và Ngô Kính giống hệt nhau, tôi vất vả nuôi bọn nó bao nhiêu năm như vậy nhưng đến cuối cùng đều phản bội lại tôi.” Cao Thúy Cầm ném cuốn tạp chí lên bàn.

“Ngô Kính cũng coi như thôi đi, dù sao nó cũng là con nuôi, nhưng con Tiểu Kiều thì sao? Con còn coi mẹ là mẹ con không?”

“Mẹ, con đương nhiên coi mẹ là mẹ con rồi...”

“Nếu đã coi mẹ là mẹ thì tại sao lại không nghe lời. Con vẫn luôn là đứa con nghe lời nhất, tại sao liên quan đến Tịch Thần Hạn lại trở nên phản nghịch như vậy.”

“Con....” Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại, “Bởi vì con thật sự yêu anh ấy.”

“Yêu anh ta sao?” Cao Thúy Cầm giống như nghe được chuyện cười vậy, “Nói chuyện tình yêu với người nhà quyền thế sao? Con ngây thơ quá rồi.”

“Con khẳng định Thần Hạn cũng yêu con, chúng con ở bên nhau sẽ hạnh phúc, xin mẹ hãy chúc phúc cho bọn con.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên kiên quyết.

Cao Thúy Cầm tức đến mức lồng ngực lên xuống phập phồng, bà ta chỉ vào Vũ Tiểu Kiều quát lên nói, “Sẽ có một ngày, con sẽ hối hận.”

“Cửa nhà quyền thế sâu như biển, tận hưởng vinh hoa thì đừng tham lam tình yêu.”

Lí Thành Sơn nhanh chóng kéo lấy Cao Thúy Cầm, “Tiểu Kiều khó khăn lắm mới về nhà, bà không thể bớt nói vài câu được sao? Nếu đã đồng ý rồi, bọn nó cũng sắp kết hôn rồi thì bà hãy chúc phúc cho bọn nó đi.”

“Hơn nữa, cậu Thần có thân phận gì chứ? Tiểu Kiều gả cho anh ấy thì cả đời này không cần lo ăn lo mặc, chúng ta cũng có thể được thơm lây, không phải bà vẫn luôn hy vọng Tiểu Kiều có một tương lai tốt thì có thể chăm sóc cho Tùng Tùng sao?”

“Sao bây giờ bà lại nghĩ không thông vậy, cứ ngang ngược ngăn cản vậy? Dù sao Tiểu Kiều cũng là con gái ruột của bà, lẽ nào bà thật sự nhẫn tâm nhìn thấy nó đau lòng sao?”

Cao Thúy Cầm dùng sức hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận trong lòng xuống.

Bà ta đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đau lòng, nhưng có một số chuyện...

“Bỏ đi, bỏ đi! Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn nói gì nữa.” Cao Thúy Cầm ngồi lên ghế sofa, vẻ mặt đăm chiêu ủ dột.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!