"Em ôm anh như vậy, có phải đã chứng tỏ là em không ghét anh rồi hay không?"
Giọng nói của Trì Vị Ương rầu rĩ, tràn đầy đau lòng. Cô chỉ muốn anh biết, cô không ghét bỏ anh, từ đầu đến cuối cũng không hề ghét anh tý nào! Bây giờ yêu anh lại lần nữa, cô còn cảm thấy rất muộn rồi cơ...
Hốc mắt Phó Dật Trần nóng lên.
Trì Vị Ương vùi khuôn mặt quyến luyến ở cổ anh, ngửi ngửi hơi thở dễ ngửi trên người anh. Chóp mũi dán vào làn da của anh, cô lẩm bẩm: "Phó Dật Trần, có phải anh dùng nước hoa không? Trên người sao lại thơm như vậy?"
Mặc kệ anh đã từng trải qua cái gì, mặc kệ anh đối xử với mình như thế nào, nhưng ở trong mắt cô, anh vĩnh viễn vẫn là Phó Dật Trần sạch sẽ, tươi sáng kia. Cô sẽ hao hết sức lực toàn tâm toàn ý yêu Phó Dật Trần.
"Sau khi phẫu thuật xong, anh có tắm trong bệnh viện. Có lẽ là mùi sữa tắm."
Chính anh cũng không cảm thấy trên người mình có mùi gì thơm. Trong bệnh viện, tất cả đều là mùi của Formalin, cô không thích ngửi, cho nên mỗi lần đến bệnh viện, anh sẽ tắm rửa thay quần áo trước rồi mới về nhà.
"Thật không?"
Trì Vị Ương lại ngửi ngửi: "Thế thì sau này em cũng phải dùng sữa tắm của anh, em muốn trên người có mùi của anh..."
Phó Dật Trần vừa nghe lời này, không tiếp lời. Ngược lại hô hấp nặng thêm, Trì Vị Ương cũng cảm thấy thân thể người đàn ông cô đang ôm đột nhiên trở nên cứng ngắc hơn một chút.
Cô không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh từ vai anh.
"Anh bị sao vậy?"
Phó Dật Trần lắc đầu, cái gì cũng không nói, ánh mắt lại chưa từng nhìn vào cô.
Trì Vị Ương còn muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng, ngay lúc này, cửa thang máy lại mở ra. Về nhà rồi.
Trì Vị Ương cảm thấy mình thật sự rất ra vẻ! Hơn nửa đêm ra khỏi nhà một chuyến, trong vòng mười phút đã không hề có tiền đồ mà quay trở lại. Đã thế còn chết cóng bên ngoài vài phút lận.
Phó Dật Trần cầm chìa khóa mở cửa ra. Đẩy hành lý vào trước.
Hai người thay giày, Trì Vị Ương vừa đóng cửa lại, thân thể người đàn ông làm cho người ta phấn khích đột nhiên phủ tới, nặng nề đè cô lên cánh cửa.
Cô nhấc mắt lên.
Đáy mắt người đàn ông lóe ra thú tính, làm cho hô hấp của cô thoáng cái liền trở nên hổn hển, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Biết như thế nào mới có thể khiến cho trên người em có mùi của anh không?" Anh thì thầm hỏi cô.
Giọng nói khàn khàn.
Trong khàn khàn, lộ ra vẻ gợi cảm mập mờ.
Trì Vị Ương trong nháy mắt hiểu rõ, mặt đỏ lên. Thật sự là sắc lang thích suy nghĩ lung tung mà! Chả trách mà vừa nãy khi ở trong thang máy cô đã cảm thấy tại sao anh đột nhiên không được ổn cho lắm!
Lông mi cô run dữ dội, ngón tay chọt chọt vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông. Ánh mắt ngây thơ lại vô tội nhìn anh, lắc đầu nói: "... Không... rõ lắm..."
Giọng nói của cô dưới ánh mắt nóng rực của anh đều đang phát run.
Lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra mình còn có thể giả bộ làm thiếu nữ vô tri không biết gì!
"Vậy anh dạy em..." Phó Dật Trần vừa nói xong, lại cúi người mạnh mẽ hôn xuống môi cô.
Nhưng lần này...
Nụ hôn so với lúc vừa mới ở dưới lầu, tùy ý hơn, cuồng vọng hơn, to gan hơn.
Anh hôn từ trên môi cô, một đường lưu luyến đi xuống, bàn tay vội vàng kéo áo khoác trên người cô xuống. Trì Vị Ương đột nghiên ngẫm ra, nhớ tới bộ đồ ngủ mình mặc bên trong, xấu hổ đến kinh hô một tiếng, nói: "Phó Dật Trần, tắt đèn!"
Phó Dật Trần không chịu: "Vị Ương, để anh ngắm em thật kỹ..."
Ngắm cái gì cơ chứ!
Trì Vị Ương tìm cho mình một cái cớ: "Bây giờ em là phụ nữ mang thai, không muốn anh nhìn thấy dáng người của em, anh mau tắt đèn đi..."
Nói đến đây, đôi môi đỏ mọng lại bị chặn lại.
Cô gian nan giữ cho mình vài phần lý trí, tay mò mẫm trên tường, tính định khi Phó Dật Trần đang cởi hết áo khoác của cô ra, sẽ tìm đèn rồi nhanh chóng tắt đi. Thế nhưng, tay còn chưa kịp chạm vào đèn, đã bị một bàn tay to nóng bỏng khác giữ lại.
Sau đó, kéo ngược ra phía sau, không cho phép cô làm loạn nữa.
Tư thế như vậy, làm cho thân thể cô bất giác cong lên, càng gần anh hơn. Cô cảm thấy mình sắp phát điên mất...
Khoảnh khắc tiếp theo...
Nút áo khoác bị anh dùng miệng cởi ra hoàn toàn.
Cô chỉ nghe được người đàn ông hít sâu một hơi, sau đó, ánh mắt người đàn ông nóng rực như thể bên trong toàn là lửa, dường như muốn thiêu đốt cô.
Trong lòng bàn tay cô, tất cả đều là mồ hôi nóng.
Trán, giữa mi tâm, tất cả mọi nơi cũng đều như thế.
Đều tại Tinh Thần ấy!!
Nếu có thể, bây giờ cô hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui xuống.
Ánh mắt Phó Dật Trần dừng lại trên người cô, giống như là bị trúng tà, thật lâu cũng không rời đi được. Lần đầu tiên anh nhìn cô một cách trực quan như vậy... khuôn mặt gợi cảm như vậy...
Đồ ren đen, ôm lấy dáng người kiều diễm của cô, nơi gợi cảm nhất như ẩn như hiện, càng thêm một loại cảm giác thần bí.
Anh chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô khan, nghẹn một chút, ngọn lửa trong lòng lại càng cháy càng mãnh liệt.
Trì Vị Ương bị nhìn, cả người đều không được tự nhiên, muốn dùng tay che chính mình, thế nhưng, hết lần này tới lần khác hai tay bị anh kéo ngược ra phía sau, cô căn bản cũng không làm được cái gì hết.
"Anh đừng nhìn nữa mà..." Cô xấu hổ đến mức giọng nói đều run rẩy.
Cô cảm thấy ngay cả mỗi một tấc da thịt trên thân thể nhất định đều đang phiếm hồng. Cô cắn cắn môi, ủ rũ nói: "Đều là chủ ý của Tinh Thần, em không phải..."
Sau đó lại nói không được nữa. Ra chương nhanh nhấ𝘁 𝘁ại ⩶ 𝐓RÙ M𝐓R𝐔𝒀Ệ𝖭.Vn ⩶
Tóm lại, trong bầu không khí mập mờ như bây giờ, đầu lưỡi của cô đều thắt nút hết cả rồi.
"Không phải cái gì cơ?" Phó Dật Trần hỏi.
Anh cố ý hạ thấp giọng xuống, giống như là thuốc kích dục, làm cho phụ nữ chỉ cảm thấy cả người tê dại, dường như ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Bàn tay anh càng xấu xa chui vào dưới áo ngủ của cô...
Cô vốn định nói mình không phải loại con gái xấu xa quyến rũ anh, thế nhưng, hình như lại không đúng lắm. Cô mặc cái này, vốn là vì quyến rũ anh mà.
...
Hai người, từ chỗ cánh cửa trong sảnh nhà, một đường hôn sâu, ngã xuống sô pha.
Cô bị anh ôm mặt đối mặt ngồi trên đùi, tư thế như vậy khiến cho giữa hai người không hề có khoảng cách. Đây là cân nhắc đối với phụ nữ mang thai, không đến mức chèn ép cô, nhưng đồng thời cũng rất thoải mái.
Cảnh này...
Nhiệt độ càng ngày càng cao.
Quần áo của người đàn ông và quần áo của người phụ nữ bị ném lộn xộn trên mặt đất. Sự đụng chạm cùng nhảy múa của tâm hồn khiến Trì Vị Ương không thể kiềm chế mà rên rỉ.
Điều này đối với Phó Dật Trần mà nói, cũng là cổ vũ tốt nhất, làm cho anh cảm thấy tương đối có cảm giác thành tựu.
...
Trận vui này, không biết đã trải qua bao lâu, mãi cho đến sau này, cả người cô đều mềm nhũn, dựa vào vai anh, anh mới hoàn toàn phóng thích chính mình, tha cho cô.
"Thế nào, còn đau không?" Phó Dật Trần một tay vuốt ve lưng cô, dịu dàng nhẹ nhàng hỏi.
Trì Vị Ương cắn cắn môi, thẹn thùng lắc đầu: "Không đau nữa..."
Anh thở phào nhẹ nhõm: "Anh rất sợ làm em đau."
Anh thực sự rất dịu dàng. Mỗi một cái dịu dàng của anh đều lộ ra sự cẩn thận cùng thương tiếc của anh. Cô có thể cảm nhận được là anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế, không đến mức quên tận cùng với con mình.
"Lần đầu tiên... rất đau... em sắp có bóng ma tâm lý rồi..."
"Vậy lần này thì sao?" Phó Dật Trần ghé vào tai cô, khẽ hỏi. Lần đầu tiên, là anh quá lỗ mãng.
Cô cười cười, nhướng mày, một lúc lâu sau mới vừa ngượng ngùng vừa to gan nói: "Rất thoải mái..."
Lúc này mặt anh mới giãn ra.
"Chỉ là, anh có thể ôm em đi tắm rửa hay không? Bây giờ em cảm thấy rất khó chịu..." Cô uốn éo thân thể, nói với anh.