“Vũ khí tân tiến nhất do căn cứ quân sự bí mật của Tổng thống đương nhiệm chế tạo, chỉ cần Phó tổng thống Dư muốn, tôi đều có thể cung cấp.”
Dư Trạch Hạo không kiềm được mà nhìn Lan Chiến nhiều hơn, ngón tay vuốt dọc theo miệng ly trà. Sắc mặt nghiêm trọng hơn mấy phần, một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi mở miệng: “Tự mình bán vũ khí bí mật, là phạm vào tội lớn ngập trời. Huống chi, sao chủ tịch Lan lại có đường dây này?”
“Về điểm này, Phó tổng thống cũng không cần phải hỏi nhiều. Đây là điều kiện của tôi, đáp ứng hay không đáp ứng, toàn bộ do chính cậu cân nhắc. Cậu là một người thông minh, tôi tin rằng, tự nhiên là cậu biết nên lựa chọn thế nào.”
Dư Trạch Hạo trầm ngâm hồi lâu, dường như là thật sự đang làm cân nhắc. Sau một lát, anh ta khẽ vuốt cằm: “Chuyện này, tôi sẽ nghiêm túc xem xét.”
“Hy vọng trước ngày mai, tôi sẽ có được câu trả lời. Có một số việc, tôi vẫn cần phải tiến hành triển khai.”
Dư Trạch Hạo đứng dậy, sau khi gật đầu, thì để quản gia đưa Lan Chiến đi ra ngoài.
Một lúc sau, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lan Chiến, như có điều suy nghĩ. Trang Nghiêm đang đứng ở bên cạnh, cũng không đoán ra được tâm tư lúc này của anh ta. Nếu như cùng hợp tác với Lan Chiến, thì không thể nghi ngờ đây là phương pháp tốt nhất để đảm bảo có được chính quyền mới vững chắc trong tương lai.
Nhưng mà, nhìn sắc mặt của Phó tổng thống Dư, thì dường như là hơi do dự.
Bạch Dạ Kình sắp xếp chuyến bay vào buổi chiều.
Trước khi lên máy bay, Hạ Tinh Thần đã gọi điện thoại trước cho Thẩm Mẫn. Biết bọn họ sẽ đến, nên Thẩm Mẫn rất vui vẻ, bà ấy đã bắt đầu quét dọn vệ sinh từ sớm.
Thân thể của Bạch Thanh Nhượng vừa mới khá hơn, tinh thần cũng đã tốt hơn trước nhiều. Hạ Tinh Thần lấy áo lông phủ lên cho ông ấy, rồi đỡ ông ấy lên máy bay.
Đi máy bay rất nhanh. Không bao lâu đã đến Lượng thành.
Khi vừa đến căn cứ không quân, thì đã có xe trực tiếp đưa bọn họ về đến nhà.
Hạ Tinh Thần ngồi ở ghế cạnh tài xế, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau. Bọn họ đều quay đầu nhìn quang cảnh bên ngoài ở cùng một cửa xe, thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện mấy câu, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt càng nhiều hơn chính là vui vẻ yên tâm cùng hân hoan, thật ra thì phong cảnh mùa đông không thể so được mùa xuân, những cành cây trơ trụi đã làm cho cả trấn nhỏ nhìn rất vắng lặng, cũng không có gì đặc biệt khác, nhưng mà, hai ông bà vẫn xem rất thích thú. Ngay cả một cành cây khô héo, dường như cũng có thể tạo thành hương vị khác.
Cô nghĩ, không phải là phong cảnh độc đáo, mà là… Có người ở bên cạnh nên phong cảnh mới trở nên độc đáo.
Hạ Tinh Thần không nhịn được mà cảm khái ở trong lòng. Chỉ là, vừa nghĩ tới chuyện năm sau mẹ sẽ phải về, thì cô lại phiền muộn.
Bởi vì có bà ấy ở đây, nên Tinh Thần của ba mới tốt lên rất nhiều. Nếu như ông ấy biết mẹ sắp rời đi, thì không biết có cảm thấy mất mát nhiều không.
Cô khẽ thở dài, xoay người trở lại rồi nhìn quang cảnh bên ngoài. Đến cái tuổi này rồi, mà lại phải chia cách, thật đúng là chuyện đau khổ.
Cô lại đột nhiên vui mừng, vì mình đã gặp Bạch Dạ Kình vào đúng thời điểm, khi đang ở độ tuổi xuân sắc nhất.
Càng vui hơn, là bọn họ không phải chia lìa. Qua năm mới, bọn họ có thể trở thành vợ chồng thật sự.
Cô cúi đầu, vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình. Lại nghĩ tới màn cầu hôn tối hôm qua của anh, môi không nhịn được là cong lên.
Cho nên, thật ra thì anh Bạch cũng không phải là người không hiểu gì về lãng mạn như mình nghĩ.
Thẩm Mẫn đã đứng ở cửa chờ bọn họ từ sớm.
Bạch Thanh Nhượng cầm từng món quà mừng năm mới vào nhà, mấy người ngồi nói chuyện ở trong phòng rất là náo nhiệt.
Ba trưởng bối vây quanh lò lửa bàn về chuyện ăn tết. Thẩm Mẫn không từ chối lời mời của bọn họ, bà ấy nhanh chóng gật đầu đồng ý nói là sẽ cùng bọn đến đó. Nghe vậy, Hạ Tinh Thần cũng thở phào.
Sau đó, câu chuyện lại chuyển đến đề tài kết hôn. Nói là để Thẩm Mẫn lên danh sách khách mời. Thẩm Mẫn là người khiêm tốn, họ hàng đều ở Lượng thành, nhưng cũng không phải là rất thân. Hạ Quốc Bằng bên kia, cũng đã sớm cắt đứt, cho nên, tất nhiên là sẽ không đề cập đến.
Sau khi trò chuyện thỏa đáng, Thẩm Mẫn đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối. Lan Đình muốn đi theo phụ giúp, nói thế nào Thẩm Mẫn cũng không chịu để cho bà ấy phụ. Nhìn hai người mẹ đẩy qua đẩy lại, Hạ Tinh Thần cong môi cười, chỉ cảm thấy hạnh phúc.
“Được rồi, hai người đừng cãi cọ nữa.” Hạ Tinh Thần đứng ở giữa hai người bọn họ: “Để con đi phụ cho.”
Cô lại nghiêng đầu nói với phu nhân Lan Đình: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đưa ba con đi dạo đi. Vừa nãy con thấy, lúc vừa vào, lòng của ba con đã bị hoa cỏ mà mẹ con trồng ở bên ngoài lấy đi mất rồi. Mẹ đưa ba ra vườn sau ngắm đi, nhưng ba mẹ nhớ đừng đi lâu quá, không lại mệt.”
Đúng là phu nhân Lan Đình lo lắng, sợ ông ấy chống gậy không vững.
Bà ấy quay mặt lại thì thấy Bạch Thanh Nhượng đã đi ra ngoài, bà ấy cũng không kiên trì nữa, mà đuổi theo ông ấy.
Phu nhân Lan Đình bước mấy bước đã đi tới bên cạnh Bạch Thanh Nhượng, dường như là nhìn ông ấy trong giây lát, rồi sau đó, bà ấy thản nhiên khoác tay lên cánh tay của ông ấy. Cánh tay đột nhiên được khoác lên, khiến cho Bạch Thanh Nhượng giật mình. Dường như là không nghĩ tới bà ấy sẽ có động tác như vậy, ánh mắt của Bạch Thanh Nhượng lướt qua tay bà ấy, rồi sau đó, nhìn về phía bà ấy, hốc mắt có chút nóng lên.
Phu nhân Lan Đình bị ông ấy nhìn như vậy mà hơi không được tự nhiên.
Những dũng khí khi đứng trên trường chính trị trước kia, giờ khắc này, khi ở trước mặt người đàn ông này, chỉ còn lại sự mềm mại thẹn thùng.
“Tinh Thần lo lắng ông sẽ bị ngã, nếu tôi đỡ ông như vậy, thì sẽ không sao nữa.” Bà ấy giải thích. Nhưng mà, giải thích này đặc biệt gượng gạo.
Bạch Thanh Nhượng ồ lên, tầm mắt dời khỏi mặt bà ấy. Ông ấy cúi đầu nhìn hoa dại bên trên đường, nhưng môi hơi cong lên, không giấu nổi niềm vui.
Đi một bước, ông ấy lại nói: “Vậy bà phải đỡ chặt vào, bây giờ hai chân của tôi không có lực gì, bà mà buông lỏng thì có thể tôi bị té đó.”
“Có phải vừa ngồi máy bay cho nên ông cảm thấy mệt hay không?” Phu nhân Lan Đình lo lắng nhíu mày lại: “Nếu không, để tôi đỡ ông đi vào trong nghỉ ngơi?”
Bà ấy vừa nói, vừa thật sự muốn kéo ông ấy đi vào. Nhìn dáng vẻ lo lắng của bà ấy, mà nụ cười của Bạch Thanh Nhượng càng sâu hơn.
Bàn tay của ông ấy ấm áp, giữ tay phu nhân Lan Đình lại. Bà ấy ngẩn ra, giương mắt nhìn ông ấy, trong đôi mắt của Bạch Thanh Nhượng ngập tràn ý cười, dịu dàng như ngọc: “Tôi nói đùa với bà thôi, đừng coi là thật. Bây giờ, tinh thần của tôi đang tốt hơn bất cứ lúc nào.”
Lan Đình đã hiểu, bà ấy thở phào nhẹ nhõm. Rồi bà ấy tức giận nhìn Bạch Thanh Nhượng: “Nếu đã có tinh thần như vậy, vậy thì cũng không cần tôi phải đỡ nữa.”
Bà ấy vừa nói, vừa giả bộ rút tay về. Nhưng mà, bị ông ấy dùng sức giữ lại, giãy mấy lần mà không được, ngược lại còn bị kéo qua, ôm cánh tay ông càng chặt hơn.
Qua mấy động tác này, phu nhân Lan Đình không kiềm được mà đỏ mặt lên, cúi đầu, không dám đối diện với nụ cười ranh mãnh của ông ấy. Bạch Thanh Nhượng nhìn bà ấy như vậy, có chút xúc động mà cảm khái: “Tính tình của bà vẫn không đổi. Bây giờ, vẫn giống như thuở thiếu nữ vậy.”
“Sao có thể vậy được chứ?” Phu nhân Lan Đình xúc động: “Năm tháng không đợi người. Bây giờ, ngay cả Tinh Thần cũng đã lớn như vậy rồi.”
“Thời gian của chúng ta, cũng càng ngày càng ít…”
Khi Bạch Thanh Nhượng nói ra những lời này, thì không khí xung quanh nhất thời trở nên tang thương hơn mấy phần. Hai người nhìn vào mắt nhau, ông ấy không kiềm được mà nắm lấy tay của Lan Đình, nắm thật chặt.
Lần này, bà ấy cũng không giãy giụa nữa, mà nắm lấy tay ông ấy thật chặt.
Hai người đã hơn năm mươi tuổi, đang dùng lực giữ lấy hạnh phúc sau cùng.