Lọc Truyện

Tổng tài daddy mặt than của tiểu bảo đáng yêu

"Ok!" Há Cảo lập tức báo lại đối với người khác. Có thể đây là một chuyện rất khó, nhưng đối với ba cậu bé, thật sự là chuyện này còn đơn giản hơn ăn cơm.

Bây giờ nhân lúc Vũ Vân Hân không có ở nhà, ba cậu bé lập tức chọn một phần đồ nướng ăn mừng.

"Chúc cho ba công ty nhỏ của chúng ta không ngừng phát triển!" Bọn trẻ không tim không phổi nâng ly cô ca hoan hô ở trong phòng thuê.

Lúc này Vũ Vân Hân đã sớm ngủ đến trời đất u ám. Lúc Mục Lâm Kiên xoay người, phát hiện cả một chiếc giường đã bị người phụ nữ này chiếm đoạt.

Vừa tỉnh giấc, ánh nắng tươi sáng rơi trên giường bệnh. Vũ Vân Hân xoay người lại, tay vô ý chạm vào một vật cưng cứng.

Cảm giác ấm ấm nóng nóng, có chút quen thuộc...

Cô càn rõ cào cào, đột nhiên có một thứ nhô ra!

Nhắm mắt dùng tay chụp lấy.

Mục Lâm Kiên không nói gì liếc xéo, nhìn người phụ nữ trong ngực.

Nếu không phải đang bị thương cực kỳ nặng, chắc chắn cô không cần xuống giường.

"Chơi vui không?"

Âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

Vân Vũ Hân chợt trợn to mắt, nhìn thấy cơ bụng cộng thêm cơ ngực lớn màu sô cô la kia...

Bên trên còn có dấu vết bị cô cào đỏ.

"Xin lỗi!" Vũ Vân Hân lúng túng lật người, lúc này mới ý thức được bên kia là vách tường, mà người đàn ông ở phía sau đang ép tới gần một cách nguy hiểm.

Cô chạy đến giường bệnh của anh lúc nào vậy?

Mục Lâm Kiên mạnh mẽ chống một tay ở trên vách tường trước mặt cô, mang theo khí thế uy nghiêm, khiến Vũ Vân Hân kinh hãi.

Mới sáng sớm đã kích thích quá thì không được!

Cả người Vũ Vân Hân cứng đờ, sau sống lưng phát lạnh.

Cô có thể cảm nhận được khí tức của người đàn ông này càng lúc càng ép đến gần.

Hơi thở nóng bỏng phả vào sau ót của cô.

"Tôi... phải đi làm, Tổng giám đốc Mục!"

"Không cần đi."

"Không đi làm, tôi không có tiền."

"Tôi có!"

"Nhưng mà tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn mì thịt bò của công ty."

"Tôi gọi đầu bếp đến làm cho em."

Lời này, dương như đang nói với cô, nếu đã vào thì cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.

"Cái đó... Tổng giám đốc Mục, hôm nay tôi còn hạng mục phải đi thảo luận."

"Hạng mục em thảo luận không đáng tiền."

Một câu nói chôn vùi tất cả các cố gắng của cô.

Đối với Mục Lâm Kiên mà nói, hạng mục không hơn ba nghìn tỷ đồng đều không phải hạng mục đáng tiền.

Vũ Vân Hân chạy tới chạy lui mấy cái hạng mục, đối với tập đoàn Mục Lâm mà nói, chẳng qua chỉ là một cọng rau cải.

"Tổng giám đốc Mục, tôi bỏ bê công việc mà không có lý do thì sẽ bị tiền lương! Đến lúc đó Vũ Thư Anh lại khấu trừ hiệu suất của tôi!"

"Trừ bao nhiêu, tôi trả riêng gấp đôi."

Nói xong, một tay kéo cô lại.

Đột nhiên cơ thể nhỏ nhắn bị anh kéo vào trong ngực.

Hơi thở mãnh liệt của anh ép tới, một nụ hôn mạnh mẽ sâu chặn lại môi cô.

Cảm giác mới sáng sớm đã bị thiếu dưỡng khí khiến cả người Vũ Vân Hân lờ đờ.

"Ai ui! Tổng giám đốc Mục! Anh không được như vậy!"

Âm thanh quấy rầy truyền tới từ ngoài cửa, chỉ thấy Lý Huy cuống cuồng đi tới, cấm gối lên trực tiếp nhét vào giữa hai người.

"Tổng giám đốc Mục, tôi đã bảo anh kiềm chế rồi! Sao anh lại không nghe?"

Thật sự là trái tim anh ta vỡ nát rồi, một buổi tối không ngủ được bao nhiêu, cứ mỗi hai tiếng lại đi kiểm tra phòng, rất sợ Tổng giám đốc Mục không khống chế được mà bị người ta làm.

Gò má Vũ Vân Hân ửng đỏ, đôi môi còn lưu lại mùi vị bạc hà nhàn nhạt giữa Mục Lâm Kiên.

Mục Lâm Kiên nổi nóng trừng mắt, có một khoảnh khắc anh rất muốn ném Lý Huy từ trên đây xuống dưới.

"Cô Vũ, vì cuộc sống hạnh phúc của cô và Tổng giám đốc Mục trong tương lại, tôi thật lòng khuyên cô những ngày gần đây đừng nên xuất hiện ở trước mặt Tổng giám đốc Mục. Cám ơn vì đã phối hợp!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!