Lọc Truyện

Sau khi cô nghe anh ta phàn nàn một hồi, xuống xe, theo đầy tớ của nhà họ Nguyễn trở về. 

Cô cầm túi xách của bản thân, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, quả nhiên Lê Hướng Bắc đã gọi cho cô hai cuộc, còn có... 

Nét mặt của cô trong nháy mắt phức tạp hẳn lên, con ngươi yên tĩnh nhìn vào cuộc gọi nhỡ đang hiển thị, Nguyễn Chi Vũ đã gọi cho cô mười hai cuộc gọi nhỡ... 

“Bây giờ anh ta... chắc chắn bây giờ anh ta đang ở chung một chỗ với cô Lựu rồi.” 

Cô trở về phòng ngủ, ngực dâng lên một hồi phiền muộn, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại, không hiểu sao lại rất bực bội. 

Ầm! 

Mặt mày Nguyễn Chi Vũ cáu kỉnh, mạnh mẽ đóng sầm cửa lại. 

“Chi Vũ..” Giọng phụ nữ mềm mại ở ghế phụ gọi anh một tiếng, hàm chứa quan tâm: “Chi Vũ, anh làm sao vậy, có phải không được thoải mái hay không?” 

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ u ám, quay đầu lại hung ác trừng mắt nhìn gương mặt quen thuộc ở bên cạnh kia. 

Lưu Oánh Oánh bị ánh mắt âm trầm của anh nhìn chăm chú, đáy lòng không hiểu sao có chút bối rối. 

“Chi Vũ, sao anh lại tới Diệm Hỏa này tìm em vậy?” 

Giọng nói của Lưu Oánh Oánh kìm nén chột dạ, cất giọng mềm mại yếu ớt giải thích: "Em bị vài đồng nghiệp ép buộc phải tới, nói là phải tiếp đãi nhà sản xuất ăn một bữa cơm.” 

Cô ta nói xong, vẻ mặt hoang mang giống như cực kỳ sợ hãi nắm lấy tay của anh, giọng điệu run rẩy: “Em không ngờ hoàn cảnh của Hỏa Diệm bên này lại phức tạp tới như vậy, thực sự rất đáng sợ, những người đó đúng là làm xằng làm bậy mà...” 

Anh nghe cô ta nói vậy, đáy mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào gương mặt tròn trịa của cô ta, không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ sâu xa gì đó. 

Mà Lưu Oánh Oánh thì lại chú ý thấy anh có chút không quan tâm. 

Hình như anh không hề quan tâm tới chuyện cô ta ở Diệm Hỏa, chỉ là tự mình suy nghĩ một ít việc riêng. 

“Chi Vũ, em đồng ý với anh sau này sẽ không tiếp tục đi tới những nơi như vậy nữa, anh đừng giận mà” Giọng Lưu Oánh Oánh ngọt ngào nũng nịu, mang theo khẩn cầu dịu dàng nói. 

Anh nhìn cô ta, đáy lòng cười lạnh một hồi. 

Giá mà cô cũng ngoan như vậy... 

Anh dựa người vào thành xe, ánh mắt nhắm lại, làm dịu đi cảm xúc buồn bực trong lòng. 

Lúc này, anh nhắm mắt lại, đầu lông mày nhíu chặt, Lưu Oánh Oánh yên lặng ngồi ở bên cạnh anh, anh mắt có chút không thể rời khỏi người đàn ông này. 

Diện mạo của anh đặc biệt xuất chúng, khuôn mặt trắng nõn ngũ quan thâm thúy, có lẽ là do xuất thân của anh đặc thù, trên người anh có một loại khí tức xa cách không cho phép tiếp cận, tất cả điều khiến cho người ta không tự giác được mê muội. 

“Chi Vũ..” 

Lưu Oánh Oánh hết sức cẩn thận nhích lại gần anh, giọng nói của cô ta yêu kiều quyến rũ, thân thể chủ động kề sát dựa vào trong ngực của anh, hai tay chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi trước ngực anh... 

Cô để ý mái tóc ngắn và áo sơ mi của anh đều có chút xộc xệch, giống như trước đó anh vì chạy tới Diệm Hỏa đặc biệt vội vàng vậy. Lưu Oánh Oánh nghĩ đến đây, anh khẩn trương như vậy vì cô ta, đáy lòng ngọt ngào một hồi, lại càng lớn mật đưa tay xuống phía dưới, cởi bỏ thắt lưng của anh, bàn tay trượt xuống khiêu khích... 

“Chi Vũ, em thật sự yêu anh.” Cô ta cất giọng tỏ tình mập mờ, ngẩng đầu lên mút hôn môi của anh... 

“Xuống xe!” 

Anh vẫn như cũ ngồi ở ghế trước của xe không có động tác gì, nhưng vừa mở miệng chính là giọng nói lạnh lùng kia, nháy mắt phá vỡ bầu không khí mập mờ này. 

Lưu Oánh Oánh không cam lòng, mỗi lần cô ta muốn tiến thêm một bước với anh, anh đều sẽ từ chối, đêm này cô ta cần phải... 

Thân thể mềm mại yêu kiều của cô ta dán sát vào lồng ngực cường tráng của anh, cọ xát kích thích phát ra hơi nóng, giọng nói quyến rũ kề sát vào bên tai anh, nhỏ giọng gọi tên anh: “Chị Vũ..” 

Phụ nữ chủ

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!