Lọc Truyện

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

"Nếu có thể liều lĩnh như vậy, chắc chắn là yêu đến xương cốt..." 

Một đống video cường điệu trên internet xuất hiện, bên dưới chính là màn Trần Tử Huyên nhảy xuống sông cứu Triệu Dịch Kiệt. 

Tất cả những bài đăng này đều là do những cư dân mạng đi ngang qua bờ sông chụp lại được. Có một số là quay lúc cô mới nhảy xuống sông, một ít lại quay cảnh cô vội vã hô hấp nhân tạo cho Triệu Dịch Kiệt. 

Với đủ loại bình luận, suy đoán, chẳng bao lâu sau, nó lập tức lên hot search. 

"Chị, chị nhìn đi, bây giờ, phải tính sao đây?" 

Trong phòng khách nhà họ Trần ở lầu một, Trương Thiên Thiến cầm di động của mình, trừng mắt tàn nhẫn với một đôi nam nữ trên màn hình di động. 

Khuôn mặt cô ta đầy lo lắng, tóm lấy Trương Tiểu Vi vừa đi lại: "Chị, Dịch Kiệt, không ngờ anh ta lại thổ lộ với Trần Tử Huyên, em phải làm cái gì đây?" 

Tuy là video này không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện lúc đó của bọn họ, những câu nói: "Cho anh một cơ hội nữa, anh sai rồi" kia của Triệu Dịch Kiệt đặc biệt to lên, đám cư dân mạng bóng chuyện đã bắt đầu cảm động các kiểu. 

Trương Tiểu Vi nhìn những bài đăng đầy náo nhiệt này, cũng giật béng cả người: "Không phải tình cảm hai người đó đã tan vỡ, ly hôn rồi sao? Trần Tử Huyên này cũng giỏi thật, còn dám giành với em!" 

"Chị, chị nói em nên làm gì đây? Em còn một đứa con gái, dù có kết hôn với người đàn ông khác, người ta cũng sẽ ghét bỏ em." Trương Thiên Thiến lập tức giục hỏi. 

Trương Tiểu Vi mắng cô ta một câu: "Chị đã nói rồi, em không đủ chín chắn, cũng về nước hơn hai tháng rồi, còn mang theo con cháu nhà họ Triệu, vậy 

mà lâu như thế cũng không bắt được Triệu Dịch Kiệt, trái lại còn để con Trần Tử Huyên kia nhân đó vào được nhà họ Nguyễn!" Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Trương Tiểu Vi cũng đầy ghen tị. 

"Chị cho là em chưa nói với Triệu Dịch Kiệt chuyện đi đăng ký chắc? Em nói với anh ta nhiều lần rồi, anh vẫn luôn nói cần hoãn lại, lần nào mặt cũng khói coi. Chị à, không phải chị nói với em đối phó đàn ông không cần mạnh mẽ quá sao, em sợ ép anh ta nóng nảy." 

Trương Thiên Thiến lay lay tay của Trương Tiểu Vi, cầu xin: "Chị, đừng nói nữa, bây giờ đầu em rối lắm, chị mau nghĩ cách cho em đi!" 

"Chị nói này, em vô dụng quá rồi đấy!" 

Dáng vẻ Trương Tiểu Vi vẫn đầy kiêu ngạo, giọng điệu còn ẩn chứa sự đắc ý: "Năm đó mẹ Trần Tử Huyên là cô cả nhà họ Cố, không phải chị vẫn đuổi bà ta được đấy sao? Trần Tử Huyên này thì là gì? Tính cô ta bướng bỉnh, không thích lấy lòng người khác, ông cụ Trần lẫn cha cô ta cũng không thích cô ta, không ai giúp thì cô ta chẳng làm được gì nên trò hết. Trần Tử Huyên này dễ đối phó lắm!" 

Nói xong, Trần Tiểu Vi ngừng lại một chút, trong đáy mắt hiện lên sự hung ác, nham hiểm, nói một câu ngập ngừng: "Bây giờ thứ đáng giá nhất chỗ Trần Tử Huyên chính là đứa bé trong bụng cô ta, em chỉ cần..." 

Trương Thiên Thiên nghe thấy lời chị mình là Trương Tiểu Vi, mắt cũng hơi trợn to lên. 

"Chuyện đó, chuyện đó có ổn không?" Trương Thiên Thiến bắt đầu thấy hơi sợ hãi: "Nhỡ. " 

Trương Tiểu Vi lạnh lùng nghiêm mặt lại, xúi giục: "Nhỡ cái gì mà nhỡ. Đừng nói chị không dạy cô, nếu cô không đủ độc ác, cô sẽ chẳng được cái gì hết. Đến lúc đó, cô cứ ôm con bé kia mà khóc đi, đừng phiền chị nữa!" 

Trương Tiểu Vi nói xong thì đi ra ngoài, khuôn mặt lập tức thay đổi thành một nụ cười lấy lòng, ghé sát vào bên cạnh Trần Võ Quyền, gọi ông ta ăn cơm

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!