Lọc Truyện

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Mặt trời ở đằng tây đã bắt đầu xuống núi , sắc trời dần trở lại tối mịt. Hai người họ im lặng đối diện nhau, không ai nói gì cả. 

Trong nghĩa trang có phần u ám này, không khí nom hơi kỳ dị... 

Một lát sau, Nguyễn Chi Vũ mới lạnh lùng phun hai chữ: "Đi về." Giọng nói này nghe ra thì bình tĩnh hơn trước rất nhiều. 

Trần Tử Huyên không hề đáp lại anh, vẫn ngồi xổm trước phần mộ như trước, không chịu đi. 

Nguyễn Chi Vũ hạ mắt, nhìn thấy vóc người gầy yếu của cô, anh thấy buồn bực khó hiểu, lại trách một tiếng: "Trần Tử Huyên, rốt cuộc cô đang bị gì đấy? Đừng có giở trò mè nheo làm nũng với tôi. Tôi không có kiên nhẫn với phụ nữ đâu!" 

"Về với tôi!" Anh lặp lại câu ban nãy. 

"Tôi không cần anh quan tâm!" 

Cô cúi đầu, hai mắt cứ nhìn chằm chằm tấm ảnh đen trắng trên bia đá phần mộ mẹ, hốc mắt thoáng ánh 

Nguyễn Chi Vũ chán nản: "Mẹ cô đã qua đời sáu năm rồi, cô đừng nói với tôi hôm nay cô về nhà họ Trần được một chuyến thì quái đản, tôi không có nhiều thời gian kè kè theo cô thế này, theo tôi đi về ngay!" 

Anh thật sự không có bao nhiêu kiên nhẫn với phụ nữ, cúi người một cái đã tóm thẳng cô dậy. 

Chỉ là, không nay không biết Trần Tử Huyên bị mắc cái gì, hốc mắt cô đỏ bừng, hai tay ôm khư khư bia mộ mẹ, cứ ôm như thế. 

"Tôi không? Tôi không cần! Anh đừng hòng ép buộc tội, các người đừng hòng ép buộc tôi!" 

Nguyễn Chi Vũ thấy dáng vẻ này của cô thì giận dữ đến mắng mỏ: "Trần Tử Huyên, cô là thiên kim nhà họ Trần giàu có nhất ở thành phố C, là con gái duy nhất của Trần Võ Quyền, mẹ cô từng là cô cả của nhà họ Cố là gia tộc quân chính lớn. Dù cuối cùng mẹ cô có bệnh chết, Trần Võ Quyền tìm mẹ kế cho cô... Cô sinh ra cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi, đừng có ở đây bày cái vẻ đáng thương này nữa, cô không có tư cách, đứng dậy!" 

"Nguyễn Chi Vũ, anh cóc biết cái gì hết, anh dựa vào đâu mà cười nhạo tôi?" 

Trần Tử Huyên nghe anh nói những lời này thì bị kích thích khủng khiếp, kích động rống to với anh. 

Hốc mắt cô đỏ bừng, nhớ lại nhà họ Trần xưa kia, hai tay nhanh chóng nắm thành đấm. 

... Thứ còn lại đang ở sâu trong lòng cô nhói đau, đau đến tê tâm liệt phế. 

Trần Tử Huyên phẫn nộ rung to với Nguyễn Chi Vũ, khóe mắt lấp lánh lệ: "Mẹ tôi, Cố Như Tinh, bà ấy tự sát!" 

Nhớ lại người mẹ đã qua đời, nước mắt Trần Tử Huyên bèn không kìm được mà rơi xuống. 

"Vốn dĩ hai chị em Trương Tiểu Vi và Trương Thiên Thiên là con của một nhà nghèo khó trên núi, chính mẹ tôi tốt bụng giúp bọn họ có tiền đến trường, để bọn họ được học tới đại học. Cuối cùng thì sao, con điếm Trương Tiểu Vi kia, nó trèo lên giường của cha tôi, nó mang thai con của cha tôi..." 

Giọng nói Trần Tử Huyên đầy nghẹn ngào, ngẩng phắt lên nhìn thẳng Nguyễn Chi Vũ, lớn tiếng la to như muốn trút hết. 

"Anh có biết không, con hồ ly tinh Trương Tiểu Vi kia chỉ lớn hơn tôi cha tuổi thôi! Năm đó cha tôi dẫn nó hai mươi tuổi về nhà, nói là muốn có một con trai, nói phải ly hôn với mẹ tôi!" 

"Dựa vào đâu hả? Ông ta dựa vào cái gì? Năm đó ông ta chỉ là một thằng khố rách, phải có ông ngoại tướng quân của tôi xem trọng và bồi dưỡng, ông ta mới có thành tựu ngày hôm nay. Tôi hận ông ta, hận ông ta!" 

Người cha mà từ nhỏ cô đã vô cùng kính trọng lại có thể nói ra lời vô ân phụ nghĩa như vậy. Bắt đầu từ ngày đó, cô đã hận chính cha của mình! 

Hơn nữa, sau đó... 

"Tối hôm đó tôi cãi nhau với Trương Tiểu Vi, mẹ tôi sợ tơi bị thương nên đến giúp, kết quả không ngờ bà bất cẩn đẩy Trương Tiểu Vi một cái, cô ta ngã rồi sinh non. Cha tôi lại vì chuyện đó mà đưa mẹ tôi vào ngục giam. Cuối cùng..." 

"Cuối cùng, bà chết rồi!" 

"... Mẹ tôi, bà ấy chết rồi, bà tự sát trong ngục!" 

Trần Tử Huyên không kìm nổi nước mắt. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, cô vẫn luôn dặn mình phải nhẫn nại, phải mạnh mẽ. 

Cô và dì là Cố Như Yên sống nương tựa lẫn nhau, họ cùng dọn tới thành phố A, sống những ngày tiết kiệm. Vì sợ di lo lắng cho mình, chuyện gì cô cũng tự chịu một mình. 

Mấy năm nay cô chịu uất ức ở nhà họ Triệu, rồi nhà họ Trần, cô cũng không dám nói, nhưng hôm nay thì cô không muốn nhịn nữa! 

Cô ôm lấy bia mộ lạnh như băng trước mắt, nước mắt đã chảy xuôi trên đá, "tách" một giọt rơi xuống. 

Nguyễn Chi Vũ im lặng nhìn cô, trên khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia hiện lên một nét lúng túng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!