Lọc Truyện

Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 80: Trở thành con mồi của anh

Lâm Hương Giang thiếu chút nữa đã quên tĩnh mất chuyện này. Lúc cô còn ở bệnh dưỡng thân thể, Hà Tuấn Khoa luôn bảo người giúp việc trong nhà nấu canh gan lợn cho cô ăn, nói là muốn bổ máu cho cô.

Từ trước đến nay cô đều không thích ăn bất kỳ cơ quan nội tạng nào của động vật.

Nhưng cô bị hẳn ép ăn trong hai ba ngày qua, cho nên bây giờ cô cứ nghe thấy hai từ gan lợn là thấy sợ hãi.

Sau khi trở về nhà họ Hà, cô nghĩ tới chuyện hẳn đã hiến rất nhiều máu cho cô, nên đã cố tình bảo nhà bếp hầm cho hẳn một bát canh gan lợn, để hắn có thể nếm thử mùi vị của gan lợn.

Nhưng… Khoảnh khắc Trần Tú Nhi trả lời điện thoại của hẳn, cô cảm thấy sự quan tâm của mình đối với hãn hoàn toàn dư thừa.

Vì vậy, cô vẫn nên tự ăn bát canh gan lợn kia thì hơn, cô đã chảy rất nhiều máu như vậy mà, cũng nên bồi bổ cho bản thân mình.

“Được rồi, tôi xuống ngay đây: Lâm Hương Giang nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, đi xuống phòng bếp dưới lầu.

Nhà bếp tuy rộng như vậy nhưng lại rất gọn gàng và sạch sẽ. Canh gan lợn vẫn còn đang được hầm trên bếp. Cô bảo người quản gia cứ đi nghỉ ngơi trước, những việc còn lại cô có thể tự làm nốt.

Lâm Hương Giang múc canh gan lợn ra đặt trên bàn đá cẩm thạch. Ngửi thấy mùi gan lợn, cô lại cảm thấy mình khó mà ăn hết bát canh này được.

Cô liên tục dùng muỗng khuấy bát canh, chậm chạp không chịu đưa vào miệng.

Sự chú ý của cô đặt lên bát canh ở phía trước nên hoàn toàn không nhận thấy có ai đó đang đến gần mình. Cho cho đến khi có một bàn tay của đàn ông xuất hiện bên eo của cô, hắn còn cố tình đến gần tai cô và thì thâm “Mèo con, muộn như thế này mà em còn chưa ngủ, ở phòng bếp làm gì thế?”

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao quanh cô, nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng tốc.

Lâm Hương Giang bị người đàn ông ôm từ phía sau, cảm hắn đặt trên vai cô, hơi thở phả vào tai cô. Cô ngửi thấy một chút rượu thì biết hẳn đã uống rượu.

Trước khi cô kéo tay hẳn ra thì người đàn ông đã xoay người cô lại để cô đối mặt với hẳn.

Hắn đã vào đây lúc nào thế? Vậy mà cô không hề hay biết.

Hà Tuấn Khoa nhìn thấy bát canh gan lợn phía sau cô, hẳn khẽ gật đầu: “Không phải là em nói không muốn ăn thứ này sao?”

Hắn không quên rằng cô đã phải ăn gan lợn trong vài ngày qua, bắt đầu từ chối loại canh này.

“Tôi… ” Cô thiếu chút nữa đã nói rằng cô chuẩn bị bát canh này là cho hẳn, nhưng lời đến miệng thì lại thôi. Cô nghĩ rằng nếu nói cho hãn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đôi mắt của cô lấp lánh, nói: “Tôi đột nhiên nhận ra loại canh này rất tốt cho cơ thể” Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Hà Tuấn Khoa vẫn không thay đối, nhìn cô trong chốc lát, cũng không nghỉ ngờ câu nói của cô.

Hắn nắm chặt cằm cô: “Tối nay em gọi cho tôi có chuyện gì vậy?”

Cô đã rất cố gắng để mình quên đi chuyện này, mà hắn thì lại cố ý nhắc tới chuyện này.

Hắn đang hy vọng cô biết chuyện hẳn và Trần Tú Nhi tới khách sạn thuê phòng hay sao?

Sắc mặt Lâm Hương Giang lạnh lùng, cô tiếp tục nói: “Ồ, không có gì, tôi muốn giúp Thanh Dương hỏi xem bao giờ anh về” Cô hất tay hắn ra, không muốn nhìn hẳn.

Hà Tuấn Khoa nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt, chắc là cô đang có gì bất mãn với hãn rồi.

“Em chắc chăn là em chỉ muốn hỏi cho Thanh Dương chứ không phải là chính em muốn hỏi sao?” Đôi mắt của người đàn ông này không hề che giấu sự hứng thú.

*Tổng giám đốc Hà, anh đã suy nghĩ nhiều rồi” Lâm Hương Giang cao giọng thốt lên, trong lòng cô có chút kích động vì không thể kiềm chế được cảm xúc hiện tại của mình Nói xong, cô mới phát hiện ra bản thân mình đang hụt hãng, không khỏi khó chịu. Cô cụp mắt xuống, căn chặt môi, cảm thấy rất xấu hổ.

Hà Tuấn Khoa nhìn chäm chảm sự thay đổi trên khuôn mặt của người phụ nữ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Tôi không trả lời điện thoại của em cho nên em tức giận à? Nhưng sao lúc tôi gọi điện lại cho em, em cũng không trả lời?”

Lâm Hương Giang nhíu mày, hẳn có gọi điện thoại lại cho cô sao?

Vì dỗ con trai đi ngủ nên cô đã tắt tiếng của điện thoại di động. Mà điện thoại của cô vẫn còn để trong phòng chứ không mang theo xuống đây. Chắc là vì vậy nên cô mới không biết hản đã gọi điện lại cho mình.

Cô vốn định nói cô không cầm theo điện thoại di động nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào, vừa mở miệng lại nói ra những điều mình không muốn nói: “Không phải anh cùng Trần Tú Nhi đang ở cùng nhau trong phòng của khách sạn sao? Sao lại có thời gian rảnh mà gọi điện thoại cho tôi vậy?”

Lần này Lâm Hương Giang muốn cản đứt lưỡi của mình. Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Sao cô có thể nói chuyện một cách không kiểm soát như vậy được chứ?

Ánh mắt của người đàn ông nhìn chăm chằm vào cô càng thêm trêu chọc, trong mắt hắn như sáng lên: “Ai nói với em là tôi và cô ta đang ở cùng phòng trong khách sạn?”

Lời vừa nói ra làm cho cô ảo não không thôi, tức giận hừ một tiếng: “Chính miệng của Trần Tú Nhi nói với tôi lại còn có thế là giả sao?”

Người đàn ông duỗi tay ra, chống lên bề mặt đá cẩm thạch bên cạnh cô, giam cô vào  lồng ngực của hẳn.

Hơi thở của Lâm Hương Giang gần như dừng lại. Lúc này cô không còn bất kỳ một lối thoát nào, chỉ có thể đối mặt với hẳn. Ánh mắt chuyên chú của người đàn ông như đang khóa chặt lấy cô, hắn nhẹ nhàng nói: “Em tin mấy lời cô ta nói sao?”

Lâm Hương Giang cúi người xuống: “Tôi tin hay không có quan trọng không?”

“Chắc chắn là quan trọng rồi, em là vợ tôi cơ mà. Hơn nữa, bây giờ em còn đang hiểu lầm việc tôi cùng một người phụ nữ khác thuê phòng ở khách sạn”

Lâm Hương Giang nhíu nhíu mày, là hiểu lâm sao?

Nhưng Trần Tú Nhi cũng không có lý do gì mà phải nói dối cô. Hơn nữa, lúc đó quả thực là cô đã nghe thấy tiếng nước phát ra từ trong điện thoại di động, hẳn đang tắm mà phải không?

Trong lòng cô nghẹn ngào, trong đầu cũng rối loạn, điều duy nhất cô nghĩ đến là sau khi hẳn và Trần Tú Nhi vui vẻ ở khách sạn thì lại quay về đây mà nói dối cô.

Cô giơ tay lên để đẩy hãn ra, nhưng hản đã nhanh hơn cô một bước, nắm lấy tay cô. Cơ thể của Hà Tuấn Khoa cũng đồng thời đến gần cô, ép cô phải ngẩng đầu lên.

Cô nhìn vào mắt đại bàng sâu thẳm của người đàn ông, có chút tức giận: “Anh…”

“Lâm Hương Giang, đừng nói với tôi là em đang ghen”

Hắn cất ngang lời nói của cô rồi ném ra một câu khiến cho cô cảm thấy kinh sợ run người.

Ánh mắt Lâm Hương Giang bắt đầu né tránh. Cô không dám nhìn hẳn, ngoài miệng lại không quên phản bác lại: “Ai ghen chứ? Tôi và anh cùng lãm cũng chỉ là kết hôn hợp đồng, hơn nữa tôi với anh cũng không có tình cảm nam nữ”

Khi câu nói cuối cùng của cô được nói ra, người đàn ông nheo mắt lạnh nhìn chẳm chăm cô, hừ lạnh một tiếng: “Thật đúng là một người vô tình mà”

“Anh nói ai là người vô tình hả?”

“Là em đó, bà Tuấn Khoa” Hà Tuấn Khoa nhanh chóng tiếp lời. Hắn đưa mắt nhìn chăm chằm vào cô trong giây lát: “Tôi đã hiến cho em nhiều máu như vậy mà em lại nói giữa tôi và em không có gì với nhau”

Khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Hương Giang kinh ngạc, vừa rồi cô còn tràn đầy khí thế, hiện tại thì ngược lại, một chút khí thế cũng không có. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô trở nên căng thẳng, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi cũng không cần anh phải hiến cho tôi nhiều máu  như vậy..”

“Em nói cái gì cơ?” Người đàn ông không nghe thấy mấy lời cô nói mà càng đến gần cô hơn một chút.

Thần kinh của Lâm Hương Giang đang.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!