Lọc Truyện

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn - Bản chuẩn

Lúc này, Tô Lam mới ngồi thẳng người lại, mắt nhìn ra ngoài, không kìm được mà sững người!

Phía trước là studio ảnh cưới Solomon - nơi chụp ảnh cưới nổi tiếng nhất thành phố này, studio chụp ảnh cưới này vô cùng nổi tiếng, chỉ phục vụ khách cao cấp, chụp bộ ảnh cưới lộng lẫy huy hoàng là ước mơ của nhiều cặp đôi trẻ, chỉ là giá cả không rẻ, muốn chụp bộ ảnh cưới bình thường nhất ở đây cũng phải hơn mười vạn, thế nên nhiều người trẻ tuổi ngần ngại.

"Studio ảnh cưới Solomon? Anh đưa em đến đây làm gì?" Tô Lam nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn nở nụ cười: "Ngoài chụp ảnh cưới, nơi này cũng không kinh doanh cái khác."

Tô Lam nghe vậy, trợn mắt với Quan Triều Viễn một cái, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Mấy ngày trước bọn họ nói rảnh sẽ đi chụp ảnh cưới, chỉ là nói tới nói lui làm lỡ mất, không ngờ hôm nay anh hay rồi, không nói với mình một tiếng, chở thẳng mình đến đây.

"Ban nãy anh nói vận động là chụp ảnh cưới?" Tô Lam nhìn anh hỏi.

Quan Triều Viễn gật đầu trả lời: "Nghe nói chụp ảnh cưới mất cả ngày, đương nhiên phải ăn nhiều một chút mới có sức chụp, đây là một việc mất sức đó."

Tô Lam nghe vậy, lên trước đánh Quan Triều Viễn: "Quan Triều Viễn, anh lại trêu em, anh là đồ xấu xa!"

Quan Triều Viễn thấy Tô Lam bước qua đánh mình thì đột nhiên xuống xe.

Tô Lam thấy vậy, cũng mở cửa xe, nhanh chóng đuổi theo.

Quan Triều Viễn cười, nhanh bước lên bậc thang, Tô Lam mang cao gót chạy theo.

Dù sao Tô Lam cũng mang giày cao gót, chạy lên bậc thang, chân bước hụt một cái, cả người mất đi thăng bằng.

Quan Triều Viễn phía trước quay đầu lại thấy Tô Lam sắp ngã, nhíu mày một cái, lập tức chạy đến bên Tô Lam, ôm lấy eo cô trước khi cô ngã xuống!

"Mẹ ơi!" Tô Lam kêu một tiếng, rồi dùng hai tay ôm lấy Quan Triều Viễn, chỉ đến khi thấy mình an toàn và không ngã xuống nền đất cứng ngắc, cô mới thở phào một hơi.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam trong lòng mình, cười trêu chọc: "Chụp có bộ ảnh cưới thôi mà vui quá, kích động đến ngã luôn à?"

Tô Lam nghe vậy, mím môi.

 

Lòng nghĩ: Tên Quan Triều Viễn này, trước đây nghiêm túc, bây giờ thì hay rồi, lúc nào cũng cợt nhã, hơn nữa còn thích trêu mình, lần nào cũng trêu mình đỏ cả mặt thì anh mới có cảm giác thành tựu, nhưng tính cách của anh hoạt bát hơn trước rất nhiều, thật vậy, nhìn thấy Quan Triều Viễn như vậy, trong lòng Tô Lam rất vui mừng.

Giây sau, sau khi Tô Lam đứng vững lại thì nắm lấy cà vạt trên cổ anh, đe dọa: "Sau này không được trêu em nữa, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Quan Triều Viễn cong mắt nhìn người trong lòng.

"Nếu không em sẽ... Không thèm để ý đến anh nữa!" Tô Lam nói xong, quay người đi, để lại cho anh một bóng lưng.

Lúc này, Quan Triều Viễn sau lưng Tô Lam lên trước, nói: "Lời đe doạ này của em rất có tác dụng với anh, được, sau này anh không trêu em nữa."

Tô Lam nghe vậy, lập tức quay người nói: "Anh nói thật không?"

"Đương nhiên là không." Quan Triều Viễn cười nham nhở.

"Đáng ghét! Anh lại trêu em." Lần này Tô Lam rất tức, lên trước đánh anh.

Quan Triều Viễn lập tức ôm cô vào lòng, rồi cúi đầu chặn miệng cô lại, trao cho cô một chiếc hôn vừa bá đạo vừa mãnh liệt.

Tô Lam lập tức trừng to mắt, nhìn trái nhìn phải, đây là khu vực đông đúc, khắp nơi đều có người qua lại, mặt đỏ xuống đến cả cổ.

Kế đó, Tô Lam dùng sức vùng vẫy, nhưng hai cánh tay của anh ôm chặt cô trong lòng, cô không thể lay động được cái người khổng lồ trước mặt, sốt ruột đến mức cô thẹn thùng.

Đến khi Tô Lam sắp nghẹt thở, cuối cùng Quan Triều Viễn mới buông cô ra.

Tô Lam hít thở không khí trong lành, bên tai vang lên giọng khàn khàn của Quan Triều Viễn: "Làm sao đây? Anh không muốn buông em ra nữa rồi."

Tô Lam nhìn thấy ánh mắt nồng nàn của anh thì vội vàng nhìn quanh bốn phía, biết anh lại động dục nên vội vã dùng giọng điệu van nài: "Tổng giám đốc Quan, đây là nơi công cộng, chúng ta đừng show tình cảm ở đây được không?"

"Vậy thì đi đâu show?" Quan Triều Viễn hỏi.

Tô Lam nhíu mày rồi cười nói: "Tối về nhà rồi show."

 

Tô Lam nói xong, kéo tay Quan Triều Viễn đi về studio phía trước.

"Đây là em nói đó, tối em phải chủ động một chút." Quan Triều Viễn đưa ra yêu cầu của mình.

"Không thành vấn đề." Tô Lam gật đầu hứa hẹn.

"Em không được hối hận, cũng không được nuốt lời đó." Quan Triều Viễn lập tức nói.

"Không đâu, sẽ không." Tô Lam buồn cười lắc lắc đầu, sau đó kéo tay anh vào studio.

Trước cửa là cô phục vụ trang điểm xinh đẹp, nhìn thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam thì cười lịch sự nói: "Xin chào, xin hỏi hai người có hẹn trước không?"

"Tôi họ Quan." Quan Triều Viễn chỉ nói ba chữ.

Nghe thấy ba chữ này, cô phục vụ lại nhiệt tình hơn gấp bội: "Thì ra là anh Quan, cô Tô, trợ lý, thợ chụp ảnh và phục trang đã đợi hai người lâu rồi, mời hai người dời bước đến lầu hai dành cho khách Vip!"

Cô phục vụ làm động tác mời.

Quan Triều Viễn lại chỉnh sửa: "Cô ấy đã là vợ của tôi, xin cô gọi là cô Quan."

Tô Lam không ngờ anh lại yêu cầu như vậy, trong lòng đương nhiên thoải mái, khoác chặt cánh tay anh hơn.

Cô phục vụ nghe vậy, vội cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, anh Quan, là tôi sơ ý, cô Quan, xin chào!"

"Xin chào." Tô Lam ngại ngùng đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!