Lọc Truyện

Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!

Tại Biệt Thự Của Hàn Thiên

Chu Diệp Châu trở về từ Hàn Thị, cô ta thất thần bước vào nhà, ném túi xách xuống sàn nhà, sau đó vừa tức giận đập phá hết đồ đạc trong phòng, vừa la hét:

- "Không được....không bao giờ em rời xa anh....không bao giờ............ aaaaaaaaaaaa"

Reng reng.....reng

Điện thoại của Chu Diệp Châu rơi trên sàn nhà đổ chuông, bước đến nhặt máy lên, nhìn thấy dãy số đã lâu không liên lạc, bất giác toàn thân thể run lên.

- "Vẫn khỏe chứ?"

Giọng nói trong điện thoại lạnh nhạt cùng xa cách khiến cho Chu Diệp Châu có chút không được tự nhiên.

- "Có...có chuyện gì? Sao anh lại gọi cho tôi?"

Chu Diệp Châu khó khăn trả lời, hôm nay cô thật không ngờ lại nhận được điện thoại từ người mà cô không mong muốn này.

- "Tôi sắp về nước, chỉ là sống ở Mỹ lâu năm, trở về có lẽ chỉ còn quen mỗi mình cô"

Giọng người đàn ông đó nói như không nói, nửa thật nửa đùa khiến cho người nghe không lường trước được.

- "Anh là muốn gì? Nói thẳng ra đi"

- "Chỉ là hỏi thăm nhau thôi. Không được sao?"

Chu Diệp Châu không bất ngờ về lời nói của anh ta. Những năm sống ở Mỹ, cô đã sống cùng anh ta nửa năm trời, con người anh ta thế nào cô còn không biết rõ.

- "Tôi bận rồi. Tôi sắp kết hôn"

Thấy Chu Diệp Châu trả lời mình như vậy. Người đàn ông nói tiếp:

- "Vậy hẹn gặp lại tại hôn lễ"

Nói rồi cúp mắt để lại Chu Diệp Châu còn chưa định hình được mọi chuyện.

.....................

Hàn Thiên mấy hôm nay đều không về nhà, một mình ở Kings uống đến không còn tỉnh táo. Tại sao những ngày qua hắn luôn luôn nhớ đến Hạ Mộc Vân. Hình bóng của cô ta cứ xuất hiện trong đầu hắn, mỗi đêm ở cạnh Chu Diệp Châu nhưng hắn vẫn không hề ngủ được, cứ nhắm mắt lại lại thấy hình ảnh Hạ Mộc Vân khóc lóc cầu xin hắn tha thứ. Mỗi ngày Hàn Thiên đều vùi đầu vào công việc, tối đến lại mượn rượu làm bạn. Hắn muốn tìm kiếm Hạ Mộc Vân, có lẽ cô ta đã rời khỏi thành phố A, nhưng nhớ đến lời Từ Lãnh Minh nói, hắn lại không muốn tìm kiếm nữa, xem như hắn và Hạ Mộc Vân đến đây là hết duyên, hết nợ, hắn đã để cô ta đi thì cũng không nên tìm về làm gì.

- "Thiênnnn"

Hàn Thiên nghe tiếng gọi nhưng cũng không nhìn lên, hắn biết người vừa bước vào gọi tên hắn là ai.

Chu Diệp Châu tức giận nhưng cố kiềm nén, bước đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Thiên, nước mắt ủy khuất rơi xuống.

- "Thiên, tại sao mấy ngày qua anh lại không về nhà? Anh có biết là em rất nhớ anh không?"

Hàn Thiên ngước lên, nhìn thấy những giọt nước mắt của Chu Diệp Châu, có chút mệt mỏi, phiền muội.

- "Em đến đây làm gì?"

Hàn Thiên lạnh lùng nói.

- "Thiên, em rất lo cho anh, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu"

- "Vậy như em thì sẽ tốt?"

Hàn Thiên lạnh lùng liếc mắt qua Chu Diệp Châu, đáy mắt xoáy sâu vào đôi mắt đẫm nước của Chu Diệp Châu như muốn nhìn sâu điều gì đó mà hắn chưa thực sự hiểu hết.

Chu Diệp Châu bị ánh mắt của Hàn Thiên làm cho khiếp sợ, vội vàng nhìn đi chỗ khác, đưa tay chỉnh lại cổ áo đang xộc xệch của Hàn Thiên, bối rối nói.

- "Như em thì làm sao?"



Hàn Thiên mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế, hai tay day day thái dương, việc của Chu Diệp Châu cũng làm hắn phiền muộn không ít, Chu Diệp Châu thực sự có lừa gạt hắn không thực sự hắn không biết và càng không muốn biết. Mỗi lần nhìn thấy cô anh đều muốn tránh né, không muốn tiếp xúc, có lẽ khi lòng tin không còn thì việc đối diện với nhau là thực sự khó khăn.

- "Thiên, anh về nhà với em đi"

Chu Diệp Châu nức nở lên tiếng.

- "Châu Nhi, lần trước Hạ Mộc Vân chưa phá thai, em có biết không?"

Hàn Thiên không nhìn Chu Diệp Châu bên cạnh, thờ ơ nói.

Chu Diệp Châu thực sự chấn động khi nghe Hàn Thiên nhắc đến Hạ Mộc Vân, cô ta chưa phá thai. Không...không thể nào...nhưng làm sao Hàn Thiên lại biết...không lẽ nào là anh không quên được cô ta sao?

- "Thiên, anh nói Hạ Mộc Vân chưa phá thai. Vậy....vậy....cô ta đang ở đâu?"

Hàn Thiên không trả lời Chu Diệp Châu, tay cầm ly rượu lên uống cạn.

- "Thiên, có phải vì Hạ Mộc Vân mà anh không cần em nữa không?"

- "Thiên, anh nên nhớ là cô ta đã chen vào hạnh phúc của chúng ta. Anh không thể vì kẻ thứ ba mà bỏ rơi em được, hơn nữa không phải anh đã nói là đứa con của Hạ Mộc Vân không phải là của anh hay sao?"

Chu Diệp Châu hốt hoảng khi không thấy Hàn Thiên trả lời mình, ánh mắt hiện lên tia tức giận, Hạ Mộc Vân, tại sao hết lần này đến lần khác cô không buông tha cho cuộc sống của cô. Vậy thì, muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc. Hạ Mộc Vân, muốn trách thì trách chính bản thân cô, đừng bao giờ trách tôi tàn nhẫn.

- --------------------

Hôm sau.

1 người đàn ông vừa về đến khách sạn, đi tới phòng tiếp tân lấy chìa khoá phòng thì cô nhân viên cười ngọt ngào nói:

- "Mặc tiên sinh, có một vị tiểu thư muốn gặp ông, người đang ngồi bên kia."

Cô ấy vừa nói, tay vừa chỉ về bàn tiếp khách ở đại sảnh.

Nhìn bóng lưng của cô gái muốn gặp mình, Mặc Thi Vũ nhíu mày có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bất cần của mình. Anh nhấc chân bước lại chỗ người đang chờ kia.

- "Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"

Giọng nói của anh lạnh nhạt cùng xa cách khiến cho Chu Diệp Châu có chút không được tự nhiên.

Nhìn người đàn ông phong độ lịch lãm ở trước mặt, Chu Diệp Châu bất giác có chút ngại ngùng xen lẫn tức giận.

- "Tại sao cô biết tôi ở đây? Theo dõi tôi?"

Người đàn ông bí ẩn đó chính là Mặc Hạo Đông, người đã sống cùng Chu Diệp Châu nửa năm ở Mỹ.

- "Tại sao anh đã về nước mà lại nói dối tôi. Nếu tôi không tìm hiểu thì đã bị anh gạt rồi"

Chu Diệp Châu có chút kích động nói. Hôm trước khi nhận được điện thoại của Mặc Hạo Đông, cô đã lập tức tìm kiếm các chuyến bay gần nhất của anh ta, không ngờ liền biết được anh ta đã về nước 1 tháng trước, vậy mà anh ta lại dám gạt cô. Tìm kiếm được địa chỉ biết anh ta đang sống tại đây, cô liền đến đây tìm gặp.

Giờ nhìn thấy người đã đứng ở trước mặt khiến cho cô có chút hoảng hốt ngẩn người.

- "Vì sao năm đó lại rời đi?"

Chu Diệp Châu cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bình tĩnh mà hỏi Mặc Hạo Đông.

- "Đơn giản là không thích thì rời đi thôi. Chu tiểu thư có ý kiến gì sao?"

Giọng của anh tùy ý mà lạnh nhạt khiến cho Chu Diệp Châu không khỏi xấu hổ.

- "Vậy tại sao còn liên lạc với tôi?"

Mặc Hạo Đông lạnh lùng liếc nhìn.

- "Chỉ là muốn hỏi Chu tiểu thư chôn cất 2 đứa con của tôi ở đâu thôi mà"

- "Anh biết tôi đã từng mang thai con anh, vậy mà anh lại bỏ lại tôi mà đi như vậy"



Chu Diệp Châu tức giận nói. Mặc cho Mặc Hạo Đông thờ ơ không quan tâm.

- "Nhưng cô đâu cho chúng nó có cơ hội thành hình đâu. Chu Diệp Châu, tôi không nghĩ là cô độc ác đến vậy, nhẫn tâm giết chết những đứa con của mình"

Mặc Hạo Đông lớn tiếng nói.

- "Tôi là có nỗi khổ riêng, tôi còn đã từng 2 lần bỏ đi con của Hàn Thiên nữa, anh đừng trách tôi việc đó"

Chu Diệp Châu nuốt nước bọt, xấu hổ cúi mặt, sau đó chuyển hướng sang chuyện khác

- "Tôi vừa tôi xảy ra tai nạn, anh biết không?"

- "Có nghe nói"

- "Không ngờ anh lại vô tình như vậy nha, dù sao tôi cũng sống cùng anh nửa năm, ngay cả hỏi thăm cũng không có lấy một lần?"

Cô tức giận, cứ nghĩ là anh không biết gì, thật không ngờ anh lại vô tình như vậy? Từ lâu cô luôn tin tưởng, ỷ vào anh dù cho quan hệ của hai người có chút phức tạp, không rõ ràng đi nữa.

- "Chu tiểu thư muốn tôi làm gì đây? Tôi cũng không phải là chồng sắp cưới của cô, một chút quan hệ với tôi cũng không có. Có muốn an ủi cô cũng nên là anh ta chứ không phải là tôi. Vả lại, không phải là cô sắp kết hôn với Hàn Thiên, bây giờ còn tìm gặp tôi làm gì?"

Mặc Hạo Đông không kiên nhẫn nói. Thời gian gần đây anh sống trong yên ổn, giờ đối mặt với cô gái này lại khiến cho anh chỉ muốn tránh xa thôi. Cô và Hàn Thiên như thế nào, một chút anh cũng không muốn biết, cô còn tìm đến anh làm gì nữa chứ?

- "Anh có biết là tôi đã vô sinh không?"

Chu Diệp Châu thấy Mặc Hạo Đông vạch rõ quan hệ của hai người như thế thì không thoải mái chút nào, tức giận nói.

Bên kia, giọng nói của Mặc Hạo Đông cứ đều đều, không nghe ra cảm xúc gì. Anh chỉ lấy làm khó hiểu, một người cao ngạo như Chu Diệp Châu vì cái gì lại muốn dây dưa với anh như vậy? Mặc dù khó hiểu nhưng khi nhắc đến việc mang thai con anh thì đã chọc giận anh rồi. Điều anh hối tiếc nhất là lỡ cho cô mang thai con của mình và đứa bé bất hạnh của anh đã mất đi làm cho anh luôn áy náy với nó.

- "Đúng, tôi đương nhiên không biết và cũng không cần biết những chuyện như thế này làm gì. Cho dù cô không gặp tai nạn thì liệu cô vẫn còn sinh con được sao? Chừng ấy lần phá thai, nếu cơ thể cô không thể nữa thì ông trời cũng không cho cô làm mẹ nữa đâu. Cô chỉ chờ một khi bước lên làm Hàn phu nhân, cô sẽ không do dự mà tiếp tục mà lừa dối chồng cô. Một người xem con cái là dụng cụ để lợi dụng như cô thì có tư cách gì ở đây trách móc tôi?"

Mặc Hạo Đông tức giận, giọng nói cũng cao hơn. Người phụ nữ này thật khiến cho anh kinh tởm, một người có bề ngoài đẹp đẽ nhưng tâm hồn lại rỗng toách, mang theo trái tim móp méo, người như thế thì biết thế nào là hạnh phúc chứ.

Chu Diệp Châu giật mình khi thấy Mặc Hạo Đông tức giận như vậy, cô đến đây không phải để gây gổ bất hòa với anh. 3 năm không gặp, cô chỉ đơn giản muốn ôn lại chuyện xưa thuận tiện kéo mối quan hệ nhờ anh suy nghĩ tính kế cho mình thôi. Dù sao đi nữa, anh cũng là người mà cô tin tưởng lúc này. Hiện tại rơi vào hoàn cảnh như lúc này, cô thật khó xử không biết phải làm sao đành im lặng.

Mặc Hạo Đông nhìn cô đang rối rắm có chút không kiên nhẫn, anh cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa, chỉ lạnh lùng nói:

- "Hôm nay cô tìm gặp tôi có chuyện gì, không phải chỉ để ôn lại chuyện cũ chứ? Nhưng nếu là chuyện tư của cô, thật xin lỗi, tôi không muốn biết."

Nói xong, anh đứng lên muốn rời khỏi.

- "Hàn Thiên đòi chấm dứt với tôi, anh ta muốn quay lại với tình nhân trước và con của mình, tôi không còn gì hết. Anh giúp tôi đi, hãy nghĩ lại tình nghĩa những năm chúng ta bên nhau, anh giúp tôi lần này thôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, được không?"

Khi cô nhìn thấy Mặc Hạo Đông bước đi thì hoảng hốt, vội đứng lên nói ra mục đích mình đến gặp anh hôm nay.

Mặc Hạo Đông nghe thế chỉ thấy buồn cười, anh cứ nghĩ người phụ nữ này tuy có có chút ích kỷ và vô tình nhưng vẫn là một người thông minh và cao ngạo. Nhưng xem ra, anh lại đánh giá sai về cô một lần nữa rồi.

- "Cô muốn tôi làm gì?"

- "Anh có thể đem của cô ta rời khỏi đây một lần nữa được không? Lần này hãy đưa bọn họ đi một chuyến không bao giờ trở lại, vậy thì Hàn Thiên sẽ là của tôi lần nữa rồi. Tôi sẽ gửi thông tin của cô ta cho anh".

Chu Diệp Châu trong lòng đắc ý nghĩ, thật sự cô vì quá lo lắng mà đầu óc mụ mị mất rồi.

- "Nếu giúp cô, tôi được gì?"

Mặc Hạo Đông cố nén cảm giác chán ghét trong lòng, cười lạnh hỏi.

Chu Diệp Châu không suy nghĩ liền trả lời ngay.

- "Anh muốn gì tôi cũng cho, thân thể của tôi cũng từng là của anh mà."

- --------------

(Từ nay mình hơi bận việc học một chút, 1 đến 2 ngày mình mới có thể ra 1 chap, tùy thời gian mình rảnh nữa nha, mọi người thông cảm cho mình. Vì mình đã hứa với mọi người là không quá 1 tuần mình sẽ trở lại nên hôm nay mình cố gắng up lên chap mới cho mọi người. Chủ yếu mình sẽ up truyện vào buổi tối nhé, mọi người để ý để theo dõi truyện nè....)
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!