Bức ảnh gia đình được treo trước cửa sổ sát đất, ánh mắt của người đàn ông dịu dàng ấm áp hiện lên vẻ vui mừng. Thu Niệm quay đầu lại nhìn thấy.
Cô đưa mặt dựa sát lại gần Cố Trì, nhìn chăm chú vào bức ảnh chụp người đàn ông, đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng.
Bố ơi, bố có nhìn thấy được không? Bây giờ Niệm Niệm đang rất hạnh phúc, không phải giả vờ giống như lúc ở cùng với Lục Cảnh Thâm, mà là thật sự cảm thấy hạnh phúc...
Nếu là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, có tránh né mãi cũng vô ích, vì vậy ngày hôm sau Thu Niệm liền muốn cùng Cố Trì về ra mắt gia đình anh.
"Em không nghỉ ngơi thêm một chút được sao?" Cố Trì lo lắng cho cơ thể của cô, cũng lo lắng đến lúc đó mẹ anh sẽ nói những lời khó nghe làm tổn thương đến cô, cho nên anh đưa ra lời đề nghị: "Hay là anh đi về trước cùng bà ấy nói chuyện, em ở trong nhà đợi anh đi."
Anh muốn một mình giải quyết vấn đề này, để cô ở bên anh mà không phải buồn phiền bất cứ chuyện gì.
Nếu không phải trong nửa năm này xảy ra quá nhiều chuyện, Thu Niệm có lẽ đã chấp nhận ở lại, nhưng hiện tại cô sẽ không đồng ý...
"Chúng ta phải đi cùng nhau." Cô nhìn vào mắt anh, cương quyết nói: "Cố Trì, em không thể tiếp tục trốn sau lưng người khác, đợi người khác che chở bảo vệ em nữa, chuyện tình cảm này là chuyện của anh, nhưng cũng là chuyện của em, em muốn tự mình giải quyết."
Nhiều sự việc xảy ra khiến cho một cô gái không rành sự đời trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, Cố Trì không biết nên vui hay nên buồn.
Anh vuốt nhẹ lên gò má của cô, giọng điệu ôn nhu không đổi, lại lộ ra vài tia cứng rắn: "Em không cần phải làm cái gì cả, đời này anh sẽ chỉ ở cùng với em, cho dù người ngoài có chúc phúc hay là phản đối thì cũng không thành vấn đề."
Từ nhỏ cho đến lớn đã hai mươi mấy năm, anh luôn nghe lời trưởng bối, cũng không hay cãi nhau với mẹ, nhưng duy nhất chỉ có chuyện này, anh không thể nhượng bộ được.
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của anh, Thu Niệm tỏ ý anh hãy thoải mái lên: "Tuy rằng bác gái phản đối chúng ta yêu nhau, nhưng chẳng phải còn ông nội Cố hay sao?"
Lời này đã đánh thức anh.
Mặt mày Cố Trì từ từ nhu hòa lại, anh giữ chặt lấy cô, hai khuôn mặt kề sát bên nhau, thấp giọng nói: "Đúng vậy, còn có ông nội mà … Đây là hôn lễ do chính ông ấy chỉ định, một lòng mong chờ anh cưới em về nhà."
Mặc dù những lời cuối cùng đều là sự thật, nhưng khi nói chuyện này trước mặt cô, anh bất giác cảm thấy ngượng ngùng.
Bàn tay của anh đang ôm cô hơi khựng lại, anh mím môi quay mặt đi, đáy mắt nóng rực.
Thu Niệm cũng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu chui rúc vào lồ ng ngực anh, cô cảm thấy tháng mười hai năm nay sao lại nóng bất thường như vậy.
Hai người cứ đứng im lặng như vậy một lúc lâu, cuối cùng Cố Trì ho nhẹ một tiếng buông cô ra, xoay người đi ra ngoài trước: "Anh đi lấy xe."
Thu Niệm ậm ừ một tiếng, đưa tay lên sờ khuôn mặt đang nóng rực của mình, đứng yên tại chỗ một lát, mới chậm rãi đi theo anh ra ngoài.
......
Nhà họ Thu cùng nhà họ Cố cách nhau không xa, chiếc xe chạy vòng qua vài con phố cũ giữa trời đông lạnh giá, rất nhanh đã đến nơi.
Có lẽ người gác cổng nhìn thấy anh nên đã thông báo cho mẹ Cố một tiếng, cũng có thể là mẹ Cố vẫn luôn một mực chờ Cố Trì về, xe vừa chạy vào cửa, mẹ Cố đã từ trong nhà đi ra ngoài.
Cố Trì không vội lái xe chạy vào gara, anh cho xe đậu ở trong sân vườn.
Thu Niệm định mở cửa đi ra, thì bị anh nhẹ nhàng cản lại, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt có chút nghiêm nghị, nhưng giọng nói vẫn ôn nhu: "Em ở trong này chờ anh một lát."
Mẹ Cố đã đi gần đến chỗ này, tất nhiên Thu Niệm cũng nhìn thấy, thấy anh nhanh chóng xuống xe trước, cô vội bắt lấy tay áo anh: "Không phải đã nói phải cùng nhau giải quyết hay sao?"
Ánh mắt Cố Trì dừng ở trên bàn tay đang nắm lấy tay áo của anh, trên mu bàn tay ấy vẫn còn dấu xanh tím do truyền dịch, anh đau lòng nhẹ nhàng nới lỏng tay của cô ra, nói với cô: "Niệm Niệm, mẹ anh đang rất giận em, có thể bà ấy sẽ nói ra những lời khó nghe, anh sợ bà làm tổn thương em."
Thu Niệm lắc đầu, lại vươn tay ra, cũng không tiếp tục kéo lấy tay áo của anh nữa, mà là đan lấy mười ngón tay của cô với tay của anh.
Tổn thương lớn nhất đời này, cô đã cảm nhận được từ Lục Cảnh Thâm và Nghê San, việc mẹ Cố làm khó làm dễ cô thì có nhằm nhò gì?
Huống hồ...