Lọc Truyện

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Không ngờ hôm đó Noel đã nhìn thấy anh.

Anh nghĩ cô sẽ hét lên vì sợ hãi khi thấy nhiều máu như vậy.

Nhưng thay vào đó, cô lại lo lắng, thậm chí còn chăm sóc cho anh.

Có phải cô đã ăn nhầm thứ gì không?

Cô ta thật ngớ ngẩn. Cô liên tục buông lời lẽ sắc bén nhưng đồng thời lại lo lắng cho anh.

“Cô ta bị gì vậy không biết?”, Rupert nghĩ.

Cuối cùng, anh ngăn mình không suy nghĩ quá nhiều. Vết thương của anh tự nhiên có thể lành lại, nhưng anh vẫn để Noel chữa trị theo ý của cô.

Không hiểu sao cách cô khâu vết thương cho anh lại khá ổn. Thực ra, cách khâu lại ổn hơn so với những bác sĩ chuyên môn.

“Cô ta có còn là người trước đây mình biết không?”

“…”

Giữa tất cả những suy nghĩ ngổn ngang, anh để ý đến Noel khi cô tập trung vào vết thương của anh. Không lâu sau, một vấn đề nảy sinh.

Anh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cô và cố gắng tìm hiểu xem đó là mùi xà phòng hay mùi nước hoa.

Lúc này, anh thực sự rất xấu hổ. Anh biết những cảm nhận của mình ngay lúc ấy cứ như anh đã từng trải qua tình trạng này trước đây.

Đó là một vấn đề ma anh hiểu quá rõ.

“Tại sao lại là trong tình huống này chứ?”

Thực ra trước đó, Rupert không ý thức được cô là một người phụ nữ. Họ chỉ ngủ với nhau vài lần như một điều khoản bắt buộc khi bắt đầu cuộc hôn nhân.

Anh không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy thôi thúc đột ngột như vậy.

Rupert tự hỏi có phải mình lại phát điên rồi không.

Có thể là do gần đây anh đã quá để ý đến cô.

Cũng thật kì lạ khi Noel nổi giận và ném những ánh mắt thất vọng về phía anh, nhưng anh đã cố gắng để hiểu ý cô ngay lúc này.

“Chắc hẳn do lời nguyền nên đầu mình mới rối bời như vậy.”

Trong khi đó, Noel không để ý đến sự trầm tư của anh, nên đề nghị uống thêm rượu.

Tình huống thành ra thế này còn uống rượu?

Anh có thể hình dung ra tình huống nguy hiểm có thể phát sinh.

“Không cần, bây giờ cô giống con người hơn rồi đấy.”

Rupert nói.

“Xin lỗi?”

Nhưng anh sau đó sụp đổ khi nghe cô diễn giải ý của mình. Rupert nói lại.

“Ta không muốn gặp rắc rối sau khi uống rượu.”

Đương nhiên, một lần nữa, Noel lại diễn giải ý tứ câu nói hoàn toàn khác với ý định ban đầu của anh. Anh không muốn sửa lại nữa và quay người về hướng ngược lại.

“Chắc chắn bây giờ mình đang say mất rồi.”

“Được rồi, mau đi ngủ đi.”

“Người phụ nữ này chắc chắn vừa sử dụng mánh khóe nào đó.”

Mọi thứ đã trở nên lộn xộn sau khi Noel tự nhiên thay đổi.

Rupert nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Và kỳ lạ thay, ngày hôm đó, sau một thời gian rất dài, anh mơ về tuổi thơ của mình.

Không lâu sau khi mẹ anh mất, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng có người ôm và an ủi anh…

 

***

Tôi mở mắt.

“…Sao thế nhỉ?”

Và tôi nhận ra tôi đang nằm trên giường của phòng mình.

“Lạ quá. Việc chữa trị vết thương cho Rupert có phải giấc mơ không?”

Nhưng tất cả quá sống động so với một giấc mơ.

Với suy nghĩ ấy, tôi ra khỏi phòng và đi vào phòng của Rupert.

Anh không ở trong phòng nhưng tôi nhận thấy tấm khăn trải giường bị rách ở góc.

“Vậy ra đó không phải là giấc mơ.”

Nhưng tôi đã quay về phòng mình bằng cách nào?

“Có phải là Rupert đưa mình về không…?”

Thật bất ngờ.

“Tuy hai đứa ghét nhau, nhưng công bằng mà nói, hình như anh ta đã coi mình là ân nhân nhỉ.”

Sự việc ngày hôm qua lướt nhanh trong đầu tôi.

Sau khi chuyên tâm dưỡng thương, có vẻ tình trạng của Rupert đã tốt hơn, vì vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định chợp mắt một lúc.

Sau khi nhớ lại, tôi càu nhàu.

“Tên kia đang bị thương mà lại đi đâu rồi?”

Liệu với vết thương như vậy thì anh còn cử động nổi không?

Anh ấy đang bị thương nên không thể bế tôi được.

Tôi biết vì lời nguyền nên anh mạnh hơn người bình thường. Còn…

“Vết thương như vậy mà anh ta cũng không thấy đau à?”

Tôi thở dài trong thất bại.

“Hừ, sau này không chữa cho mấy bệnh nhân thiếu hợp tác như vậy nữa.”

Miễn là anh ấy vẫn ổn, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

Dù tôi không có ở đây thì cũng đã có rất nhiều người lo cho anh ấy. Các trợ lý của anh ấy có khả năng chăm sóc cho anh với lòng trung thành cực độ.

Hơn nữa, tôi tức đến phát điên vì cuộc trò chuyện của hai người trước đó.

“Anh ta dám nói chuyện về Leah là chuyện lãng phí thời gian sao.”

Một kẻ tồi tệ máu lạnh vô tình!

Tôi vừa lẩm bẩm trong lòng vừa chửi rủa anh.

Với tình trạng ngày hôm qua của Rupert, có lẽ nhận định Rupert là người nguy hiểm đã đúng. Anh không nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng đó là chuyện đương nhiên.

“Thật vui vì Leah không chú tâm nhiều đến anh ta.”

Nếu con bé biết được thì đây có thể là một vấn đề vô cùng lớn.

“Một người cha mạnh đến nỗi được gọi là ác quỷ lại có thể bị thương nặng như vậy. Có phải anh ta đã quá lạm dụng không?”

Tôi biết ở một mức độ nào đó anh luôn có suy nghĩ muốn tự hủy hoại bản thân.

Vì một lý do nào đó, Rupert là người đàn ông không từ bỏ hy vọng được sống cuộc đời tốt đẹp, đồng thời cũng tự mâu thuẫn với bản thân do sự căm ghét mà anh mang vì có lời nguyền.

Rất khó để có thể khẳng định anh có một trạng thái tinh thần “khỏe mạnh”.

Người ta nói ai cũng có một hoặc hai lần tổn thương, và Rupert cũng không ngoại lệ.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói dễ thương của Leah ngoài hành lang.

Có vẻ con bé ngay sau khi thức dậy đã chạy đi tìm tôi.

Tôi ngay lập tức trả lời con bé.

“Leah!”

Tôi bước nhanh ra khỏi phòng.

Leah cuối cùng đã tìm thấy tôi, con bé ngay lập tức nhảy lên và ôm lấy tôi.

“Buổi sáng tốt lành!”

Tôi ôm con bé trong tay và cười tươi.

“Chào buổi sáng, bé cưng của mẹ.”

Sau đó tôi mổ vào đôi má trắng nõn kia.

“Hôm nay hình như mẹ lại yêu con thêm nhiều chút.”

Leah cười khúc khích.

“Con cũng thế!”

Chỉ cần nghe tiếng cười của con bé là tôi đã thấy vui vẻ.

Vừa nhìn thấy con gái, những lo âu mà tôi nghĩ đến đêm qua lại ùa về.

Trong tương lai, tôi phải tìm ra giải pháp để bao vệ đứa trẻ này.

“Liệu Rupert có phải là người mang lại nguy hiểm cho cả tôi và Leah?”

Tôi nhớ lại vẻ ngoài máu me ngày hôm qua của anh.

Cuối cùng sẽ có ngày Rupert dính máu của người khác mà không phải của chính anh?

“Không, bọn mình sẽ ổn thôi.”

Tôi cố nén lại những lo lắng ngổn ngang trong lòng và tiếp tục cọ vào gò má mềm mại của Leah.

 

***

2. Tự thay đổi

Tôi của hiện tại, Noel, không nổi tiếng.

Ngay cả khi ở tuổi đôi mươi, người duy nhất tôi có thể gọi là “thân” là một trong những người thân tôi quen từ khi còn nhỏ.

Và lý do lớn nhất đương nhiên là do trong quá khứ tôi khá bẩn tính.

Tôi vẫn không biết tại sao mình lại như vậy.

Dù sao thì, tin đồn về bản tính của tôi đã lan truyền khắp giới thượng lưu, thậm chí đến cả các lãnh chúa trẻ tuổi.

“Không nên than thở về những gì mình đã gây ra.”

Nguồn an ủi duy nhất của tôi là những người hầu mới vào đã bớt sợ tôi hơn một chút so với những người khác.

Jenna trước đó đã vô tình làm Leah bị thương và được tha thứ nên cô ấy không quá trốn tránh tôi.

Tất nhiên, những người giúp việc khác không sẵn sàng chấp nhận tôi vì những đau khổ trước đó họ phải trải qua.

Xung quanh tôi có rất ít người có thể tin tưởng được.

Còn cha tôi?

“Nếu mình ly hôn với Rupert, cha sẽ cố bán mình làm vợ lẽ cho một gia tộc khác.”

Ông ta không phải một vị phụ huynh đáng tin cậy. Đó là lý do tôi luôn phải lo lắng về tương lai của mình.

Trong khi đó, thời gian dần trôi.

“Mẹ ơi, mau đi lối này!”

Tôi bật cười tự hào khi nhìn bóng dáng hoạt bát của Leah chạy theo quả bóng.

Tại sao con bé lại ngày càng dễ thương đến vậy?

Mặc dù tôi rất lo lắng, nhưng tôi không muốn khiến Leah lo lắng theo. Tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho con bé.

Có lẽ nhờ vậy mà Leah trở nên năng động hơn một chút.

“Chậc, chắc do lần đầu mình chơi bóng với Leah nên mấy cô hầu cứ nhìn mình như nhìn thấy ma.”

Trước khi tôi lấy lại kí ức, tôi không bao giờ chịu được việc bị dính mồ hôi hay bụi bẩn. Ngay cả bây giờ, tôi nghĩ bản thân mình quá cầu kì/kén chọn/ kiểu cách.

Một lần nữa, tôi trầm tư về những tháng ngày trong quá khứ.

Ngay sau đó, Leah bỗng dừng lại. Có ai đó đang đứng trước mặt con bé.

“Trang phục đó có phải là thành viên của Kỵ sĩ đoàn Raven?”

Các kỵ sĩ Raven là những kỵ sĩ trực tiếp phục vụ dưới quyền của Ainel.

Rupert chọn lựa những người này chủ yếu vì thực lực của họ và lòng quyết tâm mà họ sở hữu. Nhờ đó, anh nổi tiếng với tài nghệ được coi là đứng đầu đế quốc.

“Leah, có chuyện gì vậy?”

Kỵ sĩ không thể làm con gái của chủ nhân bị thương nên tôi đã gọi con bé trước.

“Mẹ, chú kia nhặt được quả bóng rồi!”

Sau đó, Leah nhấc gấu váy lên và vui vẻ chào người kỵ sĩ.

“Cảm ơn ngài!”

“Không có gì, tiểu thư.”

Đó là một giọng nói vô cảm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!