Đường Sĩ Trạch lái xe đưa Quan Dĩnh về nhà trước, vốn dĩ thấy Quan Dĩnh cũng say, tưởng đưa người vào nhà lại nói.
Nhưng mà Quan Dĩnh vừa nghe nói vợ chồng Hứa U muốn vào nhà mình, hổ khu cô chấn động, rượu cũng trực tiếp tỉnh, vội vàng xua tay cự tuyệt.
(*hổ khu: phần giữa ngón cái và ngón trỏ)
Quan Dĩnh nỗ lực từ chối hai người đưa vào nhà, Đường Sĩ Trạch như suy tư gì mà nhìn cô ấy một lát, mới thả cô ấy rời đi.
Lúc sau Đường Sĩ Trạch mang theo Hứa nữ sĩ về nhà.
Quan Dĩnh vừa đi, trên xe chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Trong lúc yên tĩnh, Đường Sĩ Trạch chậm rì rì mở ra bản ghi âm vừa rồi.
Hứa U trong ghi âm, lớn tiếng kêu la, mắng Đường Sĩ Trạch một hồi. Cô nói muốn cho Đường Sĩ Trạch biến thành phụ ông hàng tỉ, bằng không cô sẽ không làm người.
Hứa U: “…?”
Cô nỗ lực giả bộ bất tỉnh.
Nhưng mà ma âm cứ lòng vòng quanh tai.
Đường Sĩ Trạch mở chế độ lặp lại bản ghi âm này.
Một bên phát, anh một bên phụt cười. Hứa U lúc đầu chột dạ, nhưng anh thể hiện như vậy, cô liền cảm thấy mất mặt quá độ.
Đường Sĩ Trạch: “Không nghĩ tới lý tưởng của em cao thượng như vậy đấy.”
Hứa U xụ mặt: “Anh có thể đừng bật đoạn ghi âm này nữa được không?”
Đường Sĩ Trạch chính thức nói: “Sợ em sau khi tỉnh rượu lại giả vờ mất trí nhớ, cho em gia tăng ký ức. Lại nói, trong một tháng sau, chuông di động của anh sẽ là cái này.”
Hứa U: “Em cũng sẽ cài bản ghi âm anh nói muốn bao em thành chuông di động dùng, xem ai sợ ai?”
Vừa lúc gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Đường Sĩ Trạch nghiêng người, giang hai cánh tay hướng về phía Hứa U, còn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Anh đặc biệt không sao cả mà nói: “Làm thôi, thương tổn lẫn nhau đi.”
Hứa U: “…!”
Muốn cho người đàn ông này từ bỏ, hiển nhiên không có khả năng. Chơi không lại, chơi không lại.
Mặt cô đỏ lên, cứng người ngồi thẳng.
Hứa U đặc biệt nghiêm túc: “Liền tính em nói xấu sau lưng, anh cũng không cần nhỏ mọn như vậy đi. Anh không cảm thấy sau khi em say còn nhớ rõ anh, là thuyết minh tình cảm của hai ta rất chân thành tha thiết sao? Anh không thể hướng phương diện lạc quan mà suy nghĩ à?”
Đường Sĩ Trạch cười như không cười: “Không thể nào. Em mắng tình cảm của anh, anh xác thật cảm thấy chân thành tha thiết vô cùng.”
Đường Sĩ Trạch thở dài: “Không nghĩ tới vợ trước anh tiếp cận anh là vì lấy tiền của anh, anh quá thương tâm, tháng này nợ không giúp em trả nữa, em tự lực cánh sinh đi.”
Hứa U che ngực thương tâm: “Lòng em đau quá. Anh chỉ để ý đến tiền của anh, căn bản không để bụng tình cảm của chúng ta! Anh lấy tiền tới làm bẩn tình cảm chân thành tha thiết của chúng ta!”
Đường Sĩ Trạch cười phun: “Vợ trước, chuyện đã thành kết cục đã định. Nhưng mà em lải nha lải nhải nói nhỏ còn khá dễ nghe, anh nghe hoài không chán đấy.”
Hứa U lập tức ưu nhã: “Cảm ơn.”
Sau đó Hứa U lại phun anh: “Anh lải nhải bỏ đá xuống giếng cũng không tồi.”
Đường Sĩ Trạch cười to. Vợ trước của anh, vừa có lễ phép lại tính toán chi li, đáng yêu đến vậy.
Ai, sao trước kia anh lại không phát hiện chứ? Nếu anh phát hiện sớm một chút, có phải hay không…
Ngồi trở lại dựa ghế, Hứa U càng nghĩ càng không phục: “Bộ dáng này của anh giống như là từng yêu thầm em sao?”
Sắc mặt Đường Sĩ Trạch phai nhạt đi xuống.
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của anh chặn miệng cô: “Cuối cùng cũng ly hôn.”
Hứa U không lời gì để nói, sau đó tự sa ngã mà nằm liệt trở về.
Mà cô mộc mặt, thật sự nghe Đường Sĩ Trạch bật ghi âm một đường, cũng ở trong ma âm xuyên não này, tức giận bất bình mà thật sự dùng bản ghi âm của anh làm chuông báo di động.
—
Hứa U mệt mỏi quá.
Cô rất sĩ diện, sao có thể làm càng nhiều người biết mình bị Đường Sĩ Trạch bao. Trước mắt trừ bỏ Quan Dĩnh cùng em trai cô Hứa Hàm, không có người thứ ba biết chuyện này.
Một khi cô đặt bản ghi âm mà lúc trước mình dùng để tính kế Đường Sĩ Trạch làm thành chuông điện thoại, không phải là chiêu cáo thiên hạ sao – “Anh lặp lại lần nữa, sau khi em phá sản, anh có thể bao thật nhiều lần em?”
“Đúng vậy. Đến lúc đó quỳ xuống gọi anh là ba đi.”
Nhưng mà Đường Sĩ Trạch là thật sự đặt bản ghi âm cô thành chuông điện thoại di động.
Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều nghe được!
Sao cô có thể không trả thù!
Vì thế khi Đường Sĩ Trạch xuất hiện, Hứa U dùng bản ghi âm Đường Sĩ Trạch muốn bao mình làm chuông điện thoại để uy hiếp anh. Đường Sĩ Trạch không có mặt, cô liền đổi chuông. Hứa U liên tiếp đổi tiếng chuông như thế, đổi đến mức chính cô cũng hoảng hốt tinh thần, luống cuống tay chân.
Quan Dĩnh đồng tình cô.
Nói cô hà tất như thế.
Một ngày này, Hứa U bị tiếng chuông ma âm “Anh có thể bao thật nhiều lần em” lặp lại doạ tỉnh. Cô hiện tại nghe được tiếng chuông này đã nghe được đến sắp tắc nghẽn cơ tim. Đấu trí đấu dũng cùng Đường Sĩ Trạch, đúng là đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại 800.
Hứa U luống cuống tay chân tắt chuông, ngồi dậy tỉnh.
Đường Sĩ Trạch ngày này vốn dĩ hẳn là ở nhà nghỉ ngơi, nhưng anh lâm thời lại có cuộc họp, Hứa U lười đi quản anh. Sau khi rửa mặt ăn cơm sáng, Hứa U một mình một người bắt đầu sự nghiệp truyện tranh của chính mình.
Lần này bạn bè người đọc, không quá tích cực. Cô vẽ đã lâu, thật sự nhìn không ra khởi sắc gì trên mạng, này thật sự quá đả kích lạc thú làm việc của Hứa đại tiểu thư.
Khi Hứa U đang trầm tư, lại nghe được tiếng ấn chuông cửa không gián đoạn.
Hứa U không chút để ý mà cọ xát đi mở cửa, mắt thấy một thanh niên anh tuấn mặc trang phục thường ngày đứng ở cửa nhà.
Thanh niên vốn dĩ cợt nhả, vừa thấy đến Hứa U, anh ta lắp bắp kinh hãi: “U U? A, không phải cô ly hôn với A Trạch sao? Sao cô còn ở nhà cậu ấy? A Trạch đâu?”
Đây là Lâu Nghị, bạn từ bé của Đường Sĩ Trạch.
Lâu Nghị mới từ một tỉnh khác trở về, vừa về liền tới tìm Đường Sĩ Trạch, phải cho Đường Sĩ Trạch một kinh hỉ, ai biết gặp được Hứa U.
Trước kia, thời điểm Đường Sĩ Trạch và Hứa U vẫn còn là vợ chồng, Hứa U cảm thấy hai người này có vẻ gay gay. Cô hoài nghi thời gian Đường Sĩ Trạch cùng Lâu Nghị ở bên nhau, còn dài hơn so với thời gian Đường Sĩ Trạch và Hứa U ở bên nhau.
Hiện tại lại lần nữa nhìn đến Lâu Nghị xuất hiện.
Hứa U mở cửa làm người đang không hiểu ra sao tiến vào.
Lâu Nghị: “Sao cô còn ở cùng A Trạch?”
Sau khi Hứa U suy tư nửa ngày, nói cho anh ta: “Có thể là bởi vì tình cảm của chúng tôi, tương đối thâm hậu.”
Lâu Nghị kỳ quái: “… Kết hôn hai năm gặp mặt chưa đầy ba tháng tình cảm thâm hậu ở nơi nào?”
Hứa U: “Tôi biết mà, Đường Sĩ Trạch với anh có quan hệ không rõ ràng! Đến chuyện tư mật như vậy anh đều biết! Anh mà nói thêm gì nữa tôi sẽ phải một khóc hai nháo ba thắt cổ đấy!”
Lâu Nghị câm miệng.
—
Hứa U làm Lâu Nghị ngồi trước, rồi lập tức chạy về phòng ngủ gọi điện thoại cho Đường Sĩ Trạch.
Sau khi điện thoại chuyển được, cô nghiêm trang; “Em hoài nghi anh ngoại tình! Vợ cả của anh đã tìm tới cửa! Em làm tình nhân nhỏ bé của anh, nhưng lại bị vợ cả chặn cửa, đây là anh không đúng rồi.”
Đường Sĩ Trạch trấn định tự nhiên: “Vợ cả của anh? Em là chỉ công việc sao? Hừ, từ khi nào ‘công việc’ đã thành tinh, sao anh không biết?”
Hứa U phụt một cái bị câu nói của anh chọc cười.
Cô kỳ thật là trộm thử xem anh có người phụ nữ khác hay không.
Quả thật Đường Sĩ Trạch có tâm cơ thâm trầm như vậy, cho dù có người phụ nữ khác, cũng không có khả năng anh để lòi. Nhưng mà Đường Sĩ Trạch bình tĩnh như vậy, vẫn là lấy lòng cô, làm cô cảm thấy tám phần là anh không hề làm loạn.
Hứa U lúc này mới cười tủm tỉm: “Vậy anh nhanh trở về đi. Vợ cả Lâu Nghị trở về cho anh kinh hỉ lớn, đang chặn cửa làm khó xử em đấy.”
Đường Sĩ Trạch cười một cái, ngữ khí hơi kinh hỉ: “Cậu ta đã trở lại? Vậy em giúp anh tiếp đãi một chút, anh lập tức trở về.”
Hứa U: “Không dám quấy rầy anh cùng vợ cả của anh liên lạc cảm tình, em đang định ra cửa nhường ra không gian cho hai người đây.”
Đường Sĩ Trạch mỉm cười: “Khách khí. Hứa đại tiểu thư là danh viện nổi danh, rất biết chiêu đãi khách. Lâu Nghị có thể được em chiêu đãi, là phúc khí của cậu ta.”
Hứa U: “Anh đang nhờ em à?”
Đường Sĩ Trạch: “Đúng vậy, nhờ vợ trước giúp anh chiêu đãi khách, giúp anh vãn hồi lại hình tượng.”
Hứa U: “Ha hả, Đường Sĩ Trạch, em không phải loại người chỉ cần anh khen là liền giúp anh. Em bây giờ muốn ra ngoài…”
Đường Sĩ Trạch: “Cho em tiền lương.”
Hứa U: “Em nói một không hai, lập tưc giúp anh.”
—
Khi Đường Sĩ Trạch về đến nhà, Hứa U đã rửa mặt chải đầu đổi mới hoàn toàn, ngồi ở trên sô pha nói chuyện cùng Lâu Nghị đến đắc ý phấn chấn.
Đường Sĩ Trạch không đổi sắc nói: “Hai người nói chuyện hợp đến vậy, đây là chuẩn bị bỏ trốn?”
Lâu Nghị cả kinh: “A Trạch, nhìn xem cậu nói cái gì! Cậu bây giờ ở trước mặt vợ trước của mình hoàn toàn từ bỏ bản thân, trực tiếp bại lộ bản tính?”
Hứa U gật đầu, đau buồn vô cùng.
Đúng vậy, trước kia trong sinh hoạt hôn nhân, cô không quá hiểu biết Đường Sĩ Trạch. Cô là người vợ đến bóng dáng của anh đều có thể nhận sai. Sau khi ly hôn, cô ngược lại ý thức được, lúc trước khi Đường Sĩ Trạch kết hôn với cô, anh đã thu liễm bao nhiêu.
Anh trầm mặc ít lời.
Hứa U cho rằng là anh không thích nói chuyện, sau khi bọn họ ly hôn, cô mới biết được Đường Sĩ Trạch không phải trầm mặc ít lời, mà là anh sợ anh mở miệng sẽ dọa tới cô.
Hứa U hơi xuất thần.
Có lẽ cô và Đường Sĩ Trạch đều từng nỗ lực giữ gìn cuộc hôn nhân lung lay sắp đổ của bọn họ, nhưng mà cũng không thể giữ được.
—
Đường Sĩ Trạch xác thật đã rất lâu không gặp Lâu Nghị, Hứa U có thể cảm thấy được loại cảm giác thoải mái khi hai người bọn họ nói chuyện.
Lâu Nghị ở lại ăn cơm trưa, buổi chiều hẹn người đánh golf. Lâu Nghị vốn định lôi kéo Đường Sĩ Trạch cùng nhau đi đánh golf, sau khi Đường Sĩ Trạch từ chối, anh ta mới lưu luyến không rời mà đi.
Vừa ra đến cửa trước, Lâu Nghị quay đầu lại nhìn Đường Sĩ Trạch và Hứa U đang cùng nhau đưa anh ta ra cửa.
Hứa U kéo cánh tay Đường Sĩ Trạch, trên mặt treo tươi cười ưu nhã tự nhiên. Giống như tập luyện cho mỗi một lần yến hội, cô ngọt ngào sắm vai nhân vật vợ của Đường Sĩ Trạch.
Lâu Nghị hỏi bọn họ: “Nhìn đến quan hệ hai người còn tốt như vậy, tớ rất cao hứng. Nhưng mà tớ thật sự rất nghi hoặc, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi, vì cái gì còn muốn ly hôn?”
Hứa U: “Ha ha, cái này để chồng trước của tôi nói.”
Đường Sĩ Trạch liền không đổi sắc mặt trả lời: “Tính tình không hợp.”
Hứa U tiếp lời: “Cảm tình đạm mạc.”
Đường Sĩ Trạch: “Chỉ có hữu nghị.”
Hứa U: “Không có tình yêu.”
Đường Sĩ Trạch: “Thời gian dài.”
Hứa U: “Liền ở riêng.”
Đường Sĩ Trạch: “Liền ly hôn.”
Lâu Nghị xem bọn họ kẻ xướng người hoạ, trợn mắt há hốc mồm.
—
Lâu Nghị: “Hai ngươi nói tướng thanh* đấy à?”
(*Tướng thanh: một loại hình nghệ thuật kịch nói kiểu như kinh kịch của TQ)
—
Lâu Nghị tâm tình phức tạp rời đi, người ngoài vừa đi, Hứa U liền thở phào nhẹ nhõm, giải phóng.
Cô không tiếp tục giả vờ trang nhã, lập tức nằm liệt trên sô pha, uống miếng nước.
Sô pha lún xuống một khối, Đường Sĩ Trạch ngồi ở bên cạnh cô.
Hứa U kỳ quái mà nhìn anh, nghĩ thầm anh không cần đi làm việc? Ngồi xuống làm gì?
Đường Sĩ Trạch tay đặt dưới cằm, nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Chậm rãi, Đường Sĩ Trạch nhẹ giọng: “Hôm nay vừa lúc anh có thời gian. Anh muốn cùng em tán gẫu một chút.”
Hứa U không thể hiểu được: “Nói cái gì?”
Ánh mắt Đường Sĩ Trạch buông xuống, cánh mũi bị bóng đèn chiếu ra bóng mờ. Anh hỏi: “Kỳ thật vợ trước, anh cũng muốn biết, vì cái gì chúng ta ly hôn?”
Đường Sĩ Trạch: “Anh muốn nghe lời nói thật.”
Hứa U: “Em hoài nghi anh ngoại tình.”
Môi Đường Sĩ Trạch nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Anh ôn nhu hỏi: “Em hoài nghi anh ngoại tình với ai?”
Hứa U từ trong đầu nỗ lực tìm ra một người tới: “Dư Nhược Nhược.”
Đường Sĩ Trạch nói: “Kia thật là quá khéo. Kỳ thật anh cũng vẫn luôn hoài nghi vợ trước em ngoại tình với Dư Nhược Nhược. Yêu hận của em đối với Dư Nhược Nhược, thật sự mãnh liệt hơn nhiều so với anh.”
Hứa U không để lời này của anh vào lòng, chỉ không cho là đúng mà cho rằng đây là một lời nói giỡn khác của anh.
Hứa U không thể tin tưởng: “Anh điên rồi à?”
Đường Sĩ Trạch không chút để ý mà cười.
Anh không lại rối rắm đề tài này, chỉ nói: “Nếu em muốn cứ lang thang không có mục tiêu mà tán gẫu tiếp như thế, anh đương nhiên cũng có thể theo em. Anh có thời gian cả ngày chơi với em, cũng không biết em có thể chơi cùng anh được hay không.”
Hứa U nhìn chằm chằm anh, thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô không bỏ, nhìn đến cô hoảng hốt.
Đường Sĩ Trạch lẩm bẩm lên tiếng: “Vấn đề này thật sự quanh quẩn trong lòng anh từ lâu lắm, hôm nay anh cần phải biết đáp án.”
Mấy chữ “Cần phải biết đáp án” của anh, ngữ điệu từ từ, lời nói ra lại có vài phần sát khí, lạnh thấu xương vô cùng.
Hứa U liền yễn tĩnh xuống.
Cô buông ly nước đang cầm trong tay, cúi xuống hàng mi dài. Cô an an tĩnh tĩnh mà ngồi, không còn nữa bộ dáng hi tiếu nộ mạ* ngày thường khi nói chêm chọc cười cãi nhau với anh, cô lúc này đặc biệt trầm nhã, giống như đồ sứ tinh xảo dễ vỡ.
(*hi tiếu nộ mạ: hi là vui vẻ, tiếu là cười, nộ là tức giận, mạ là mắng chửi, ý chỉ tính cách hoạt bát, sinh động muôn vẻ)
Hứa U: “Được, em nói cho anh đáp án.”
Hứa U: “Em kiên trì ly hôn với anh, bởi vì lễ Giáng Sinh năm trước, anh không ăn cơm cùng em.”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh ngơ ngẩn.
Đại não anh trống rỗng, thậm chí suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới cô nói là sự kiện nào.
Đường Sĩ Trạch bắt đầu cảm thấy hoang đường.
Anh không thể tin nổi: “Chỉ bởi vì cái này?”
Môi Hứa U hơi nhếch, cười đến vô cùng lãnh đạm: “Đúng vậy.”
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Từ ngày đó bắt đầu, em quyết định hoàn toàn từ bỏ anh. Anh quá không để bụng em, em đối với anh đã thất vọng đến cực điểm.”
—
Trong lòng Hứa U có một bí mật.
Cô muốn cùng Đường Sĩ Trạch ly hôn, kỳ thật có một cái ngòi nổ. Chỉ là ai cũng không biết cái ngòi nổ này tồn tại, Hứa U chưa từng nói với bất luận kẻ nào.
Hai năm sinh hoạt vợ chồng, Đường Sĩ Trạch không phải không quan tâm chút nào đến cô.
Mà là anh thực sự không quan tâm đến sự tồn tại của cô.
Anh có thể đưa cô lễ vật xa hoa, anh cũng có thể không tặng gì hết; anh có thể chụp ảnh chung với cô lừa gạt mọi người rằng tình cảm của bọn họ rất tốt, anh cũng có thể không làm gì cả.
Không phải anh đang bận việc học, thì là bận công tác.
Hứa U căn bản không rảnh bồi dưỡng cảm tình với anh, cô cảm nhận được hàng năm, đều là sinh hoạt vợ chồng theo hình thức goá bụa.
—
Lễ Giáng Sinh năm trước, Hứa U vốn dĩ hẹn Đường Sĩ Trạch cùng đi ăn ở nhà hàng.
Cô khi đó vô cùng vui mừng.
Bởi vì hai năm thời gian, lần đầu tiên anh chủ động hẹn hò cùng cô. Là anh nói ra, không phải cô đưa ra.
Ngày đó từ sớm Hứa U đã bắt đầu làm tóc, thay quần áo, cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, chờ đến buổi chiều 5 giờ, Đường Sĩ Trạch vẫn không có tin tức.
Hứa U liền gửi tin nhắn cho anh, nói chính mình tới nhà hàng trước, sau khi tan tầm anh trực tiếp tới nơi là được.
Nhà hàng sắp xếp phòng riêng, có Đường Sĩ Trạch vì cô chuẩn bị hoa hồng vận chuyển bằng đường hàng không tới. Thời điểm người phục vụ đưa cô đi vào, Hứa U vẫn là rất vui vẻ.
Nhưng mà ở thời điểm Hứa U ôm hoa hồng, chờ Đường Sĩ Trạch suốt ba giờ đồng hồ, Đường Sĩ Trạch vẫn không hề xuất hiện, Hứa U rốt cuộc vui vẻ không nổi nữa.
Bên ngoài hạ tuyết, nhà hàng từ bắt đầu chen chúc xếp hàng, đến sau lại người đi nhà trống.
Hứa U ôm hoa hồng ra khỏi nhà hàng, gọi điện thoại cho anh. Cô đứng ở trên mặt tuyết, tức giận đến cả người phát run, chất vấn anh rốt cuộc khi nào mới có thể tới.
Cô giận cực: “Là anh hẹn em! Không phải em hẹn anh! Anh có biết giữ lời là cái gì hay không?”
Đường Sĩ Trạch bên kia hẳn là đang bận muốn chết.
Ngữ khí của anh cũng không tốt: “Em lại chờ thêm một lát, anh bận xong cái này sẽ qua ngay…”
Hứa U: “Vậy anh vĩnh viễn không cần tới đây.”
Cô “Bang” một tiếng tắt điện thoại, ném hoa hồng vào thùng rác, nghênh ngang đi mất.
Buổi tối Lễ Giáng Sinh, tuyết lớn bay tán loạn.
Hứa U không lái xe, cô vừa đi vừa khóc. Bởi vì cô vốn dĩ tưởng sau khi anh tới, hai người ăn một bữa cơm, hẹn hò, cùng nhau đi xe anh về nhà. Cô không cần tự mình lái xe đi nữa!
Nhìn trên đường qua lại cả trai lẫn gái một đám đều ngọt ngào như vậy, cô khóc càng to hơn.
Kỳ thật trước nay cô chưa từng hy vọng xa vời cùng Đường Sĩ Trạch trải qua một lễ Giáng Sinh tốt đẹp, cô biết chồng cô bận biết mấy. Nhưng mà buổi hẹn này là anh nói ra, không phải cô!
Cô chờ mong, anh lại cảm thấy công ty càng quan trọng hơn cô!
Hứa U quá khó tiếp thu rồi.
Cô không muốn tài xế trong nhà lái xe tới đón mình, cô mặc loại váy xinh đẹp mà chỉ bước trên thảm đỏ mới có thể mặc đi trong gió tuyết dưới 0 độ, thực mau đông lạnh đến khóc cũng khóc không ra.
Hứa U liền run run rẩy rẩy mà gọi xe. Kết quả đêm Giáng Sinh ngành vận tải bận rộn, cô vẫy tay nửa ngày cũng không có một chiếc xe trống. Hứa U liền một bên khóc, một bên cầm di động nghiên cứu cách dùng phần mềm đánh xe “tích tích” như thế nào. Thật vất vả chờ đến một chiếc “Tích tích”, Hứa U đi lên liền bắt đầu khóc lớn với tài xế.
Tài xế hoảng sợ: “Tiểu thư cô khóc cái gì?”
Hứa U nắm chặt di động nức nở: “Phần mềm này của các người quá khó dùng ô ô ô! Tôi không biết dùng ô ô ô!”
Bác tài xế sợ tới mức: “Cũng không khó đến mức phải khóc đi…”
Đêm đó Hứa U khóc một đường ở trên xe, đại khái trở thành ác mộng trong lòng bác tài xế.
—
Lúc sau Đường Sĩ Trạch lại gọi điện thoại cho Hứa U, anh thậm chí chủ động lại hẹn cô một lần nữa, muốn bồi thường cô một ngày lễ, nhưng đều bị Hứa U từ chối.
Hứa U nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không vấn đề gì ông xã, em biết anh bận. Em căn bản không để bụng, một bữa cơm mà thôi, không cần thiết.”
Kỳ thật bắt đầu từ đêm đó, trong lòng cô liền có một khe hở vô pháp bù đắp.
Cô thất vọng với Đường Sĩ Trạch.
Cũng quyết định vĩnh viễn không hề ôm hy vọng với anh, vĩnh viễn không tin tưởng anh.
Hứa U trước sau đều không chân chính trở mặt với Đường Sĩ Trạch.
Tuy rằng vẫn luôn có một Dư Nhược Nhược nghẹn ở trong lòng Hứa U, nhưng mà Đường Sĩ Trạch cũng không ngoại tình.
Nhưng mà ở trong lòng Hứa U đã quyết định, cô muốn ly hôn với anh.
Một khi ông nội không phản đối cô ly hôn, cô liền phải ly hôn với Đường Sĩ Trạch.
Khe hở cảm tình một khi sinh ra, liền vô pháp quay đầu lại. Đường Sĩ Trạch trước sau tâm như nước lặng, không biết vợ anh đã chịu đựng lâu như vậy, lại bởi vì một cái lễ Giáng Sinh nho nhỏ, liền bắt đầu bố trí phòng vệ với mình. Hứa U tin tưởng không phải anh cố ý, sau khi “Quang Hòa” đi vào quỹ đạo, anh không bận như vậy, có lẽ anh sẽ trở thành một người chồng tốt.
Chỉ là cô đã không còn muốn anh nữa.
Hứa gia cùng Đường gia là liên hôn gia tộc theo hình thức thương nghiệp, Hứa U cùng Đường Sĩ Trạch kết hôn là chuyện của hai nhà, thông thường tới nói, Hứa U không có khả năng thoải mái mà ly hôn với Đường Sĩ Trạch như vậy. May mắn là, ba mẹ Hứa U, chính là loại con cái không tiến tới giữa đám nhà giàu. Ông Hứa cùng bà Hứa trước nay liền không nghĩ làm gia tộc nâng cao một bước, mà là được chăng hay chớ, sáng nay có rượu sáng nay say.
Cho nên sau khi ông nội Hứa U qua đời, Hứa U muốn cùng Đường Sĩ Trạch ly hôn, ông Hứa, bà Hứa, bao gồm em trai cô Hứa Hàm, đều không hề phản đối. Dù sao Hứa gia hiện tại là bùn nhão không trét được lên tường, Đường gia sớm hay muộn cũng sẽ ghét bỏ, Hứa U muốn ly hôn thì ly đi.
Hứa U cảm kích ba mẹ chính mình không có tâm tiến tới.
Tuy rằng cô cũng thường xuyên nằm mơ nhà mình tiêu hết tiền, ba mẹ phải lưu lạc đầu đường, con trai hoặc con gái của cô cũng phải đi trên đường thu phế liệu…
—
Đường Sĩ Trạch lẳng lặng nghe Hứa U kể ra cô thất vọng với anh.
Trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, trước đó anh chưa bao giờ biết suy nghĩ của Hứa U.
Cô biểu hiện ra bộ dáng không chút nào quan tâm với anh, cô chỉ cần tinh xảo sinh hoạt, anh liền cho rằng trừ cái này ra cô không cần mặt khác.
Anh không thường về nhà, anh cho rằng cô hoạt bát như vậy, cô có bạn bè của chính mình có vòng tròn của chính mình, anh lần đầu tiên biết Hứa U thế nhưng cũng từng khát vọng hẹn hò cùng anh.
Nhưng mà giữa bọn họ, trừ bỏ lần xem mắt đó, nơi nào có cái gì hẹn hò.
—
Chuyện cũ qua đi nói ra.
Hứa U rũ đầu, tay che lại mặt, nho nhỏ một khối súc ở giữa sô pha. Hiện tại nói ra, cô vẫn cứ cảm thấy rất khó chịu.
Cô vô cùng nghiêm túc: “Đường Sĩ Trạch, em trước nay chưa từng trông cậy vào anh làm cái gì. Nhưng lần đó anh lỡ hẹn, mới là hoàn toàn phá hủy em. Em không bao giờ tin tưởng anh nữa.”
Đường Sĩ Trạch không ngôn ngữ, ôm cô vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ hai cái trên lưng cô.
Cô vốn dĩ kiên cường vô cùng, nhưng mà anh vừa ôm cô, mặt cô chôn vào lòng ngực anh, trong mắt Hứa U liền ngậm đầy nước mắt.
Trong lòng cô có ủy khuất kể không xong, vào lúc này phát tiết.
Giữa nức nở, Hứa U cảm thấy mất mặt, cô hút cái mũi ngẩng đầu từ trong lòng ngực anh, ra vẻ rộng lượng nói: “Được rồi, anh biết nguyên nhân em muốn ly hôn với anh. Em đây cũng muốn biết anh rõ ràng từng yêu thầm em, nhưng vì cái gì sau khi kết hôn anh còn lãnh đạm như vậy với em. Có phải anh yêu thầm nhầm người hay không?”
Đường Sĩ Trạch trầm mặc.
Anh nhẹ giọng: “Thực xin lỗi, U U.”
Anh nói: “Anh trước kia yêu thầm, khả năng chỉ là hình tượng bề ngoài của em.”
Hứa U: “…”
Đường Sĩ Trạch: “Tính tình chân thật của em cùng hình tượng bên ngoài trong tưởng tượng của anh không giống nhau, anh rất rối rắm, không biết làm thế nào đối mặt với em chân thật.”
Hứa U khụt khịt, cô ngửa đầu lấy khăn giấy lau nước mắt, còn một bên nghẹn ngào một bên nói: “Anh chờ một lát, em dự tính anh yêu thầm là một câu chuyện xưa dài dòng, anh có thể chờ em lấy đĩa hạt dưa, vừa cắn vừa nghe anh kể chuyện xưa yêu thầm không?”
Đường Sĩ Trạch: “…”