Lương phi ấp ủ một khang tâm tình quái dị đi mất, tiếp tục viết thoại bản, dốc lòng khiến bọn tỷ muội trong cung phải khóc ròng.
Lúc sau Trương tiệp dư ngượng ngượng ngùng ngùng đi tới.
Trương tiệp dư ấp úng hỏi thăm Bạch U, hỏi nàng làm thế nào khiến cho bệ hạ thích.
Bạch U nghiêm túc đánh giá Trương tiệp dư từ trêи xuống dưới: Vốn tưởng rằng mỗi nương nương trong cung đều có nỗi niềm khó nói, ở trong cung thật sự do bất đắc dĩ, không nghĩ tới trong cái chảo nhuộm lớn này, lại nhảy ra một Trương tiệp dư bạch liên hoa thuần khiết — Trương tiệp dư cư nhiên muốn lấy lòng bệ hạ.
Trương tiệp dư thích hoàng đế? Thích hắn cái gì? Thích hắn giết người không nháy mắt, ra tay không cần lý do sao?
Từ từ, nàng rốt cuộc có nên ghen hay không? Lẽ ra có người thích bệ hạ của nàng, nàng nên dấm một dấm, nhưng mà tình huống trong cung hiện tại… Nàng chính là ghen không nổi mà!
Bạch U nghĩ thầm, thôi, xem ở tình cảm cùng là tỷ muội trong cung, xem ở Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn yêu ta quan tâm ta như vậy, ta cũng không thể nhìn Trương tiệp dư đi chịu chết.
Bạch U liền nói: “Bệ hạ thích nữ tử giỏi nữ hồng (thêu thùa, may vá). Tỷ tỷ thêu lên một trăm tấm bình phong, nói không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của bệ hạ.”
Sắc mặt Trương tiệp dư lập tức thay đổi.
Một trăm tấm?! Bình phong! Một bức bình phong, làm thế nào cũng phải thêu một tháng đi?
Trương tiệp dư nửa tin nửa ngờ: “Ngươi gạt ta đi? Ta chưa từng thấy ngươi thêu bình phong.”
Bạch U che miệng cười: “Ai nha, ta rốt cuộc là thanh mai trúc mã của bệ hạ, bệ hạ yêu ta nhiều năm. Ta đương nhiên là ngoại lệ rồi.”
Trương tiệp dư rối rắm rời đi.
—
Khi mãn hậu cung đều cảm thấy quan hệ của hoàng đế và Bạch U tiến triển cực nhanh, Bạch U cùng hoàng đế kỳ thật lại đang giận dỗi.
Nguyên nhân gây ra là do Bạch U nói sai, hoàng đế đá Bạch U từ trêи giường xuống, Bạch U thực tức giận — ʍôиɠ mỹ nhân là dùng để đá sao?
Qua mấy ngày, hoàng đế cho rằng Bạch U hẳn là đã tỉnh lại, mới chậm rì rì đi tới cung điện của Bạch phương nghi. Sau khi Hoàng đế vào cung uyển, nhìn thấy Bạch U đứng dưới hành lang, lập tức lặng người tập trung.
Tâm tình tương đối cổ quái.
Bởi vì hắn nhìn thấy Bạch U cãi nhau với Anh vũ trong lồng, đều sắp đánh nhau rồi.
Thời điểm hoàng đế không tới tìm Bạch U, Bạch U liền ở trong cung dạy con Anh vũ mà Hoàng đế đưa cho mình. Con Anh vũ kia, chỉ biết nói một câu “U U sai rồi”, khiến Bạch U vô cùng không cao hứng. Thời kỳ mấu chốt như thế, Bạch U liền bắt đầu mỗi ngày dạy Anh vũ nói một câu mới, tỷ như hôm nay —
Vào thu, lá cây chuyển đỏ, mãn điện đỏ tươi. Bạch U búi tóc cao, mặc váy dài, khoác áo choàng trắng. Nàng dựa nghiêng trêи trụ hành lang, hoàng hôn từ phía sau chiếu tới, rất có cảm giác mỹ nhân thâm viện trong họa cổ phong.
Nhưng mà nàng vừa mở miệng, liền hủy đi tất cả.
Nàng đang dạy anh vũ: “Tới, chim ngốc, cùng ta nói — Trẫm sai rồi.”
Anh vũ ở trong lồng chụp cánh: “U U sai rồi!”
Bạch U nhíu mi cao hơn: “Là ‘Trẫm sai rồi’!”
Đôi mắt đậu xanh của Anh vũ nghiêng nghiêng, hướng nàng nhổ nước miếng: “U U sai rồi!”
Bạch U xắn tay áo, đi lên đánh lộn với Anh vũ. Cung nữ bên cạnh vốn định tiến lên khuyên, nhưng các nàng thấy hoàng đế từ cửa sân chậm rãi đi tới, liền không quá dám khuyên. Khi Bạch U cùng con Anh vũ kia cãi nhau ồn ào đến mức chính mình sắp không thở nổi, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo của nam tử: “Ngươi dám dạy anh vũ nói ‘Trẫm’?”
Bạch U không bắt được con chim giảo hoạt trong lồng, hoảng loạn quay đầu lại, nhìn đến một thân vương bào sắc đen thêu rồng vàng giao lãnh của hoàng đế, khoanh tay đi đến.
Đôi mắt tối tăm của hoàng đế đối diện với Bạch U.
Hoàng đế chần chờ một chút, nghĩ thầm mình tới đây là để giải hòa, không cần lấy quyền thế áp người. Nhưng mà không lấy quyền thế áp người, hắn nên ở chung với Bạch U như thế nào đây? Hoàng đế trầm tư, lướt qua Bạch U, vào điện. Bạch U ngớ ra một chút, ngoan ngoãn đi vào theo.
Sau khi hoàng đế ngồi xuống, thấy Bạch U rối rắm đứng ở bên cạnh xem sắc mặt hắn, hắn vẫy tay làm nàng lại đây.
Ngữ khí hoàng đế bình thản: “Ái phi, lấy quan hệ của ngươi ta, dạy Anh vũ nói chuyện, hà tất dùng từ ‘Trẫm’ mới lạ như vậy? Trẫm cho ngươi đổi một từ thân mật hơn.”
Hoàng đế cổ vũ nhìn Bạch U.
Bạch U nghĩ nghĩ.
Nàng nói: “Tiểu Tam Nhi?”
Nụ cười trêи mặt hoàng đế cứng lại rồi: “…”
Bạch U do dự nói: “‘Tiểu Tam Nhi’, nghe không tốt lắm, nếu bệ hạ không ngại, ta cũng không ngại.”
Hoàng đế thở sâu, cánh tay gian nan mà chống bàn gỗ, ngón tay hơi hơi phát run. Hắn khuyên chính mình không cần so đo với Bạch U, rốt cuộc đầu óc nàng có bệnh.
Ngữ khí hoàng đế ôn hòa: “Ngươi vẫn nên tiếp tục dạy câu ‘Trẫm sai rồi’ của ngươi đi.”
Trong mắt Bạch U lướt qua ý cười nghịch ngợm.
Cảm thấy bộ dáng hắn nén giận, có chút dáng vẻ của tiểu tiên nam trước kia.
Nhưng mà cẩu hoàng đế quả nhiên đã không phải tiểu tiên nam lúc trước. Nói hai câu, hắn liền bại lộ bản tính. Hoàng đế uống trà trong chốc lát, Bạch U ngồi ở phía dưới hắn. Sau khi thần sắc hoàng đế hòa hoãn, hỏi nàng: “Ái phi biết sai rồi sao?”
Bạch U ngốc:… Cái quỷ gì? Chẳng lẽ không phải hắn lại đây nhận sai sao?
Bạch U kiên trì nói: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ không sai. Người đá thần thϊế͙p͙ xuống giường mới là sai, nên là người xin lỗi mới đúng.”
Đôi mắt thâm đen của Hoàng đế tức thì đâm hướng nàng, nhìn chằm chằm nàng. Bạch U nỗ lực làm chính mình không bị dọa đến, nhưng sắc mặt nàng đã trắng bệch. Hoàng đế sâu kín nhìn nàng nửa ngày, buông chung trà, lạnh giọng: “Trẫm là quân, ngươi là thần. Nếu ngươi không thừa nhận ngươi sai rồi, trẫm liền giết ngươi.”
Bạch U: A, lại lấy “Giết nàng” tới uy hϊế͙p͙.
Bạch U tự sa ngã mà nhắm mắt, cứng cổ: “Vậy bệ hạ giết thần thϊế͙p͙ đi, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán!”
Hoàng đế bị nàng nghẹn lại.
Bạch U nhắm hai mắt nói mạnh miệng, trong lòng lại đang phát run, sợ hoàng đế thật sự nghĩ không thông muốn giết nàng. Nàng chỉ muốn tranh thủ quyền lợi của chính mình, thời điểm yêu đương, nào có tình lang vĩnh viễn đè chính mình một đầu chứ? Nhưng nàng cũng không phải thật sự muốn chết đâu.
Thời gian rất lâu, trong điện im ắng, không người nói chuyện.
Khi Bạch U sắp bị sự căng thẳng của chính mình hù chết, rốt cuộc nghe được hoàng đế tựa cười một tiếng. Hắn cúi người dán vào tai nàng, mỉm cười hỏi: “Ngươi không sợ chết, ngươi nắm chặt tay ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ không phải sợ ta giơ tay gọi người giết ngươi sao?”
Bạch U lạnh run mở mắt ra, nao nao. Bởi hắn cúi mặt dán tới, chỉ cách một tấc, trong mắt nàng hiện lên gương mặt hắn. Trong nháy mắt tới gần, mặt nàng lập tức đỏ.
Hoàng đế lại hỏi: “Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán… A, nhìn không ra ái phi còn có yêu thích làm nam nhân.”
Trong mắt Bạch U ánh lên hoàng đế.
Đại não nàng trống rỗng không thể tự hỏi.
Liền ma xui quỷ khiến mà lẩm bẩm thành tiếng: “Thần thϊế͙p͙ dù có là nam, cũng thích bệ hạ.”
Hoàng đế: “…”
Sắc mặt hắn nhíu lại, tựa khó có thể tiếp thu khẩu vị nặng của nàng, chợt chán ghét lui về phía sau. Nhưng mà bởi vì mới vừa rồi Bạch U căng thẳng sợ hắn ra tay giết người, nàng vẫn luôn túm lấy tay hắn, nên khi hắn lui về sau, liền kéo theo Bạch U bị hắn túm, ngã vào trong lòng ngực hắn.
Bạch U bị đâm cho “A” một tiếng, ăn đau muốn buông tay hoàng đế ra, hoàng đế lại duỗi cánh tay ôm lấy nàng. Sườn mặt hắn nhẹ nhàng cọ qua nàng, môi dán lên thùy tai nàng, cực nhẹ mà nói mấy chữ: “Trẫm sai rồi.”
Thân mình Bạch U run lên, ngơ ngẩn nâng mắt nhìn hắn.
Hoàng đế mặt vô biểu tình: “Cảm động đến muốn khóc?”
Bạch U thần kinh hề hề: “Không phải, bệ hạ người giúp thần thϊế͙p͙ nhìn xem, thần thϊế͙p͙ có chảy máu mũi hay không? Thần thϊế͙p͙ cảm thấy cái mũi của mình bị đâm đau quá.”
Hoàng đế: “… Đâm hỏng rồi muốn trẫm trả ngươi phí chữa bệnh sao?”
Bạch U khó xử nói: “Bệ hạ muốn trả cũng không phải không được.”
Hoàng đế hận giận, ôm nàng, đột nhiên giơ tay, vỗ một cái trêи ʍôиɠ nàng, phát ra một tiếng thanh thúy. Nháy mắt mặt Bạch U đỏ lên, ở trong lòng ngực hắn không nâng nổi mặt dậy. Khó được thấy nàng có thời điểm thẹn thùng, lúc này hoàng đế mới hơi hơi mỉm cười —
ʍôиɠ mỹ nhân đương nhiên không phải dùng để đá.
Nhưng mà vỗ một cái vẫn có thể.
—
Những ngày vui sướиɠ không phải vô chừng mực, qua mấy ngày, Bạch U từ cung nữ bên người biết được, cung nữ của nàng tìm được một cung nhân cũ trước kia từng hầu hạ Nhị hoàng tử. Thái giám kia hiện trông coi vườn tược ở một lãnh cung không người, lỗ tai đã điếc.
Cung nữ bên người nhìn Bạch U: “Nương nương, ta cảm thấy có một số việc, khả năng ngài phải tự mình hỏi, ta hỏi không rõ.”
Bạch U sâu sắc chấp nhận.
Nàng mơ hồ cảm thấy mình cùng Nhị hoàng tử có liên lụy rất sâu, nói cho người ngoài luôn là không tốt lắm. Bạch U liền mang theo hai cung nữ, lén lút chọn một đêm nguyệt hắc phong cao*, tự mình đi tới lãnh cung tìm lão thái giám kia hỏi chuyện. Nhưng mà trước khi đi vào lãnh cung, Bạch U lại do dự.
(*nguyệt hắc phong cao: chỉ ngày không trăng, đen tối mù mịt thích hợp làm chuyện xấu)
Nàng là người không yêu động não, sợ bởi vì chính mình quá ngốc, ném chính mình đi vào.
Sau khi Bạch U giãy giụa, làm một cung nữ canh giữ ở ngoài lãnh cung. Nàng giống như giận dỗi, lại mang điểm tình thú muốn trêu hoàng đế: “Sau nửa canh giờ, nếu ta còn không ra, ngươi liền đi tìm bệ hạ, nói có người muốn ‘cường’ ta, hắn phải tới cứu ta.”
—
Tối nay sở dĩ hoàng đế không ở bên Bạch U, là bởi vì hắn ở cùng Thái Hoàng Thái Hậu.
Thần sắc hoàng đế lười biếng, cùng Thái Hoàng Thái Hậu nghe diễn ở trong cung. Sau vở diễn, Thái Hoàng Thái Hậu thấy bộ dáng hắn mệt mỏi đạm mạc, liền hỏi: “Ai gia nghe nói, ngày gần đây bệ hạ sủng ái một vị Bạch quý nhân?”
Hoàng đế khựng lại.
Hắn nâng mắt nhìn về phía tổ mẫu của chính mình, có lệ nói: “Nàng đã không phải Quý nhân, là Phương nghi.”
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Lần đầu tiên thấy bệ hạ để bụng một nữ nhân. Ai gia muốn gặp Bạch phương nghi bệ hạ sủng ái một lần, có thể chứ?”
Hoàng đế nhíu nhíu mày.
Hắn không thích người khác quan tâm chuyện của hắn, cũng không muốn Bạch U bị người khác chú ý.
Hoàng đế càng thêm có lệ mà nói: “Trẫm cũng không phải thực thích nàng.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hắn sau một lúc lâu, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng thở dài trong mắt, nhìn ra khúc mắc của hoàng đế vẫn chưa được mở ra. Thái Hoàng Thái Hậu đang muốn buông việc này, bên ngoài lại có cung nữ vội vàng tới cầu kiến, nói là Bạch phương nghi tìm bệ hạ.
Hoàng đế vì tự chứng trong sạch, khiến cho cung nữ kia tiến vào. Hắn tính toán răn dạy cung nữ hai câu, để Bạch U đừng tới phiền hắn. Hắn không muốn làm Thái Hoàng Thái Hậu chú ý Bạch U, ngày sau lại đuổi theo hắn hỏi khi nào viên phòng, khi nào sinh hài tử.
Ai ngờ cung nữ kia tiến vào liền quỳ xuống, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, run run mà yêu cầu lén thỉnh tội cùng hoàng đế.
Hoàng đế hơi chần chờ, khi Thái Hoàng Thái Hậu tò mò nhìn sang, hắn cứng rắn tâm địa: “Muốn nói cái gì, nói ở chỗ này là được.”
Cung nữ liền trắng mặt nói: “Phương nghi nương nương… Nói nàng sắp bị người ‘cường’, cầu bệ hạ cứu mạng.”
Hoàng đế: “…”
Thái Hoàng Thái Hậu: “…”
Các cung nhân cúi đầu giả câm vờ điếc: “…”
Trong phút chốc, mãn điện an tĩnh.