“Đã không nguyện ý tự mình kết thúc, vậy thì chém đầu."
Kha Thanh Hạo lại hô lên: "Trảm!"
Mười mấy tên đệ tử U Minh Giáo ua lên bắt lấy đám trưởng lão Thiên Hành Thư Viện.
Trên đỉnh Hoàng thành, mười vị trưởng lão Bắc Đẩu Thư Viện đứng trong trận nhãn hối hận vô cùng vì đã không nghe lời viện trưởng Chu Hữu Tài.
Nay đâm lao đành phải theo lao, đám người nhìn nhau nháy nháy mắt, sau đó đồng loạt bỏ trốn khỏi trận nhãn.
Tư Vô Nhai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của bọn hắn, vội nói: "Sư phụ."
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh Hoàng thành, đám tu hành giả bạch y đã biến mất không còn một mống.
Lục Châu hờ hững bước lên một bước, đám cấm vệ quân vội vàng lùi ra sau.
Trong Thập Tuyệt Trận không có nguyên khí, bọn hắn muốn trốn cũng trốn không được xa, cang không thể rời khỏi tấm lưới này.
ai
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên đập mạnh xuống đất.
Ầm!
Dù chỉ dựa vào lực lượng cơ bắp cũng đủ để chấn nhiếp đám người. Đoan Mộc Sinh đã rèn luyện dưới thác nước suốt một thời gian dài, độ dũng mãnh của hắn vượt xa người khác.
Đoan Mộc Sinh quát: “Cẩu hoàng đế Lưu Thương đã chết, các ngươi còn dám chống cự?"
Tư Vô Nhai bước xuyên qua đám người đi đến bên cạnh Lục Châu, cất cao giọng nói:
"Nghiêm chỉnh mà nói, hắn còn không phải là hoàng đế của các ngươi ... Lưu Thương thật sự đã chết từ lâu. Người này chỉ là kẻ giả mạo."
Hoàng thất chính là như thế, từ trước đen nay vẫn luon chu trọng chuyện huyết thống. Câu nói này của Tư Vô Nhai chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Có người thất thanh hét lên: "Không thể nào! Tuyet không thể nào! Ngăn bọn hắn lại!”
Lục Châu tiếp tục tiến lên đi về phía đại môn Hoàng thành. Đám cấm vệ quân giữ cửa lại lui về sau, co cụm lại một chỗ.
Lục Châu nâng tay vỗ ra một chưởng, chưởng ấn màu xanh lam bay tới tốc thẳng vào mặt bọn hắn.
Ầm! Trên hành lang, hơn trăm tên cấm vệ quân bị một chưởng đánh bay tứ tán.
Lục Châu nhấc chân đạp mạnh xuống đất. Lấy Lục Châu làm trung tâm, một vòng tròn xung lực lan tràn ra bốn phía, sàn nhà bị thổi tung. Hơn ngàn tên cấm vệ quân bị chấn bay lên không trung.
Lục Châu thản nhiên đứng chắp tay sau lưng đứng giữa vòng vây cấm vệ quân.
Ngay sau đó, cấm vệ quân từ trên không trung rơi xuống như mưa, nện xuống sàn nhà ầm ầm ầm ... Không chịu nổi một kích!
Giáo chúng U Minh Giáo phấn khởi nhìn màn này. Thật kích thích! Thật hả giận!
Trong Thập Tuyệt Trận, tổ sư gia chính là thần!
Đối với các giáo chúng U Minh Giáo, thời khắc này Lục Châu chính là vị thần có sức mạnh vô địch trong lòng bọn họ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!