Lục Châu tuy trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại thấy ngoài ý muốn.
Không ngờ Hoa Nguyệt Hành vì muốn được gia nhập Ma Thiên Các mà lại đi giết cao thủ trong thập đại danh môn.
Chỉ là hắn lại càng không ngờ tới nàng sẽ chọn cao thủ Thiên Kiếm Môn.
“Ngươi không vui?” Lục Châu nhìn về phía Chu Kỷ Phong.
Toàn thân Chu Kỷ Phong run lên, hắn vội vàng quỳ xuống nói: “Vãn bối không dám! Vãn bối chỉ ước gì có thể tự tay đâm chết Lạc Trường Phong. Nhưng Lạc Trường Phong đã sớm chết dưới tay lão tiền bối. Vãn bối và Thiên Kiếm Môn từ lâu đã không còn chút tình cảm nào nữa.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Vậy là tốt nhất. Đừng quên lúc trước ngươi làm sao mà sống sót.”
“Tam tiên sinh dạy phải.” Chu Kỷ Phong đáp.
“Thiên Kiếm Môn đã lâu không có động tĩnh. Từ sau khi vây công Ma Thiên Các, Lạc Trường Phong chết, Thiên Kiếm Môn bị trọng thương. Nghe nói Lạc Hành Không trước khi bế quan đã đem chức vị Môn chủ giao cho con trai mình là Lạc Trường Phong. Hiện nay Lạc Hành Không đau khổ vì mất con, chúng ta không thể không phòng.” Hoa Vô Đạo chắp tay nói.
Lục Châu quay đầu nhìn Chiêu Nguyệt. “Dịch trạm có tin tức gì không?”
Chiêu Nguyệt hồi đáp: “Hiện tại ngoại giới đều đang đồn đãi là sư phụ…”
Nàng muốn nói lại thôi, không dám nói tiếp.
“Nói đi.”
“Ngoại giới đều đồn rằng tu vi của sư phụ đang giảm mạnh, vì để duy trì tu vi nên mới hấp thu lực lượng tầng bình chướng.” Chiêu Nguyệt cúi đầu xuống, nói xong lời này nàng lại vội vàng lên tiếng: “Đồ nhi nguyện chữa trị bình chướng.”
Lục Châu khoát tay. “Không có ý nghĩa gì.”
Bây giờ có chữa trị bình chướng thì cũng không thể che giấu được động tĩnh lúc trước…
Nói cách khác, giờ đây ngoại giới đều cho rằng thực lực Lục Châu đã hạ xuống kịch liệt.
Cho dù có chữa trị bình chướng thì cũng không thay đổi được cái nhìn của bọn họ.
Trong lúc nói chuyện, hai nữ đệ tử đã dẫn Hoa Nguyệt Hành vào đại điện.
Hoa Nguyệt Hành trông có vẻ chật vật như đã nhiều ngày không ngủ, đôi mắt sưng đỏ, tóc tai hơi lộn xộn.
Trong tay nàng cầm một cung tiễn màu xanh, chất liệu không tốt lắm, hẳn là vũ khí hoàng giai.
Tay còn lại cầm một bao vải tròn, bên dưới còn đọng vết máu đỏ thẫm. Vì đã khá lâu nên vết máu đã trở thành màu đen… Liên tưởng đến lời Chu Kỷ Phong đã nói trước đó, không khó đoán bên trong đang đựng một cái đầu người.
Hoa Vô Đạo nhìn Hoa Nguyệt Hành quỳ giữa đại điện với vẻ mặt khó tin.
Nàng chắp tay nói: “Hoa Nguyệt Hành không phụ sự mong đợi của mọi người, đã chém giết một cao thủ Nguyên Thần cảnh nhị diệp… là trưởng lão Diệp Thành Chí của Thiên Kiếm Môn.”
“Diệp Thành Chí?”
“Mời Các chủ mở ra xem.”
“Không cần.”
Hắn không có thói quen xem đầu người, bèn xua tay nói: “Xử lý đi.”
“Vâng.”
Hai nữ đệ tử cẩn thận từng li từng tí đem túi đầu người mang ra ngoài.
Ánh mắt Lục Châu lại nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành. “Với thực lực và tu vi của ngươi, chém giết một tên cao thủ nhị diệp, có thể miễn cưỡng xem như hợp cách…”
Hoa Nguyệt Hành đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
“Vãn bối tự biết thực lực của mình không đủ… Đám người Thiên Kiếm Môn quá mức giảo hoạt, vãn bối đợi rất lâu mà không có cơ hội ra tay.”
“Tại sao lại chọn Thiên Kiếm Môn?”
Khi Lục Châu hỏi câu hỏi này, Chu Kỷ Phong đứng bên cạnh cũng nhìn sang.
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Nghe nói Thiên Kiếm Môn ngo ngoe muốn động. Lạc Hành Không vẫn luôn muốn tìm đến Ma Thiên Các để báo thù… Thay vì bị động chờ bọn hắn ra tay, chẳng bằng đánh phủ đầu trước! Để bọn hắn hiểu rằng Ma Thiên Các không phải là nơi dễ gây chuyện đâu!”
Ồ!
Giác ngộ này cao đến chừng nào!
Thủ đoạn này…
Mới là bộ dáng nên có của đệ tử Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành còn chưa vào Ma Thiên Các mà lời nói ra đã chẳng khác gì một đệ tử Ma Thiên Các thực thụ, khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu.
Ma Thiên Các đúng là đang cần một cung tiễn thủ.
Lúc này, Hoa Vô Đạo mở miệng nói: “Các chủ… Hoa Nguyệt Hành đã thông qua khảo nghiệm. Nếu có thể, việc tu hành sau này của nàng ta hãy để ta chỉ điểm.”
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy vô cùng mừng rỡ…
Ngay lúc nàng đang chuẩn bị bái tạ ——
“Chờ đã.”
Hoa Vô Đạo khẽ giật mình, Các chủ còn chưa mở miệng hắn đã nói thay, đúng là đã đi quá giới hạn… Hắn vội vàng nói: “Là do ta nóng vội, mong Các chủ thứ tội.”
Lục Châu chậm rãi đứng lên bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt Hoa Nguyệt Hành.
“Ngẩng đầu lên.”
Hoa Nguyệt Hành lo lắng bất an.
Đối mặt với đương thời đệ nhất ma đầu ở khoảng cách gần như vậy… ai có thể không kích động, không thấy sợ cho được?
Nàng căng thẳng ngẩng đầu.
Trên mặt Lục Châu không có biểu lộ gì, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa tay ra.
“Đây là…”
Cổ họng mọi người như bị thít lại, không dám nhìn một màn này, ngay cả Hoa Nguyệt Hành cũng nhắm mắt lại.
Ngay khi tất cả mọi người tưởng là Hoa Nguyệt Hành sẽ phải ăn một chưởng thì trong lòng bàn tay Lục Châu chợt toát ra quang mang màu xanh nước biển.
Từng đạo nguyên khí rơi xuống người nàng.
“Từ Hàng Phổ Độ.” Đôi mắt Hoa Vô Đạo trợn to.
Quang mang màu xanh nước biển bao bọc toàn thân Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành lập tức cảm giác được nguyên khí và thương thế trên người đang khôi phục với tốc độ đáng sợ.
Chỉ chốc lát sau.
Hoa Nguyệt Hành mở to mắt, vái Lục Châu một lạy: “Đa tạ Các chủ ra tay chữa thương!”
[Ting — thu hoạch được một người thành kính lễ bái, ban thưởng 10 điểm công đức.]
Thật đáng tiếc…
Giá mà thành kính lễ bái có thể được ban thưởng điểm không giới hạn số lần thì tốt biết bao nhiêu.
Như vậy hắn chỉ cần bắt tên nghiệt đồ như lão bát gắng sức dập đầu, mỗi giây dập một cái thì một ngày đã có thể tích luỹ được hơn tám mươi ngàn điểm.
Chưa được mấy hôm thì hắn đã đủ điểm để mua sạch các loại pháp thân, ngạo thị nhân sinh.
Nhưng mà, thịt muỗi cũng là thịt, ít còn hơn không.
Mẹ nó ngồi đó tưởng bở làm gì, rõ ràng là không có khả năng.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Đã gia nhập Ma Thiên Các thì phải tuân thủ quy củ của Ma Thiên Các.”
“Vãn bối minh bạch!”
[Ting — thu hoạch được một tên thuộc hạ, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
“Mấy diệp rồi?” Lục Châu hỏi.
Hoa Nguyệt Hành lúng túng nói: “Nhị… nhị diệp.”
Chỉ có nhị diệp mà được phong là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô?
Danh hiệu này có hơi xấu hổ nha.
Cảm nhận được ánh mắt quái dị của người chung quanh, Hoa Nguyệt Hành cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng.
Với tu vi của nàng, nếu đặt ở bất kỳ môn phái nào ngoài kia đều cũng được xem là thiên tài nổi bật, chúng tinh phủng nguyệt.
Khi nàng tu hành ở La Tông cũng được xem là thiên tài được bồi dưỡng trọng điểm.
Có điều… nơi này là Ma Thiên Các.
Lục Châu không hề tỏ ra ghét bỏ, chỉ nói: “Thiên phú không tệ, có thể lấy tu vi nhị diệp chém giết Diệp Thành Chí cùng giai… đúng là khó được.”
“Đa tạ lão tiền bối khích lệ.”
“Trong Tây Các có rất nhiều điển tịch liên quan đến cung tiễn thủ, phàm là người trong Ma Thiên Các đều có thể tự do lật xem.”
Hoa Nguyệt Hành đã nghe nói từ lâu trong Ma Thiên Các có vô số các loại điển tịch và vũ khí, mà thứ nào cũng đều là hàng bảo bối nhất đẳng.
Trong lòng nàng cực kỳ vui sướng, vội dập đầu: “Tạ lão tiền bối!”
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hoa Vô Đạo cũng chắp tay với Lục Châu rồi cùng Hoa Nguyệt Hành rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu quay lại ngồi trên vương toạ, chậm rãi nói với Chu Kỷ Phong: “Chu Kỷ Phong.”
Chu Kỷ Phong giật mình, vội vàng khom người thưa: “Các… Các chủ.”
Hắn ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Từ khi vãn bối gia nhập Ma Thiên Các, chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Vãn bối chỉ tiếc nuối mình không thể tự tay giết chết bọn hắn.”
“Cầm lên được thì thả xuống được. Biến mình thành kẻ cường đại mới là điều ngươi cần làm… Có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ những chuyện không có ý nghĩa, chẳng thà đến Tây Các xem điển tịch còn hơn.”