Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Vân Phàm không khỏi nuốt nước bọt.

Sao anh ấy lại có cảm giác, tổng giám đốc hôm nay không được bình thường nhỉ!

Cảm xúc của tổng giám đốc không ổn định, sáng nắng chiều mưa, giống như bị ai đó chọc giận vậy, trong lời nói còn xen lẫn sự tức giận.

Vừa nãy dập điện thoại, Vân Phàm dường như còn cảm thấy được sự tức giận của chủ tịch.

Vân Phàm đặt điện thoại xuống.

Anh nhìn Tô Bắc một cách lạ lùng.

Nếu không phải anh ấy nghĩ sai, từ lúc người con gái này đến, tâm trạng của tổng giám đốc dường như liền trở nên không ổn định.

Nhưng thành thật mà nói, so với Tô Bắc sau một năm trở về, anh ấy thích cô Tô Noãn này hơn.

Nhưng mà, người con gái này có sức ảnh hưởng đến tổng giám đốc hơi lớn.

Vân Phàm nhìn ánh mắt của Tô Bắc, cảm thấy rất lạ.

Tô Bắc có chút bai rối.

“Trợ lý Vân, có chuyện gì vậy, anh có thể trực tiếp nói, đừng nhìn tôi như thế!” Tô Bắc mở lời.

Vân Phàm nghĩ một lúc.

“Ừm… Là thế này, ban nãy tổng giám đốc vừa ra chỉ thị mới với văn phòng chúng ta, anh ấy nói… Chúng ta gặp cấp trên, phải chào hỏi đàng hoàng!” Vân Phàm nói xong, còn gật gật đầu, ý muốn chứng minh lời anh ấy nói không hề sai.

Tô Bắc trầm tư nhìn anh ấy.

“Vậy sao? Hóa ra là thấy cấp trên phải chào hỏi! Tôi biết rồi!” Tô Bắc nói xong, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

Vân Phàm nuốt nước bọt.

“Cô thực sự biết rồi?” Vân Phàm hỏi.

Tô Bắc gật gật đầu.

“Thực sự biết rồi, nếu không tin tôi làm thử cho cậu xem nhé?” Tô Bắc nhìn Vân Phàm nói.

Vân Phàm lập tức lắc lắc đầu.

“Không cần không cần, biết là được rồi!” Vân Phàm nói xong, cũng cúi đầu, bắt đầu làm việc.

Nhìn anh ấy giống như đang làm việc, nhưng tâm trí lại đặt ở nơi khác.

Tổng giám nói như vậy, rất rõ ràng là chỉ trợ lý Tô.

Nhưng không biết trợ lý Tô chọc giận tổng giám đốc lúc nào chứ.

Giờ anh ấy chỉ có thể thông cảm nhìn trợ lý Tô, chọc vào tổng giám đốc thì đúng là cô đã đi qua tám kiếp xui xẻo rồi.

Vân Phàm nghĩ linh tinh một lúc, cuối cùng cũng tập trung làm việc.

Tô Bắc cầm bút, giữ tập tài liệu, nhìn thì như cô đang đọc gì đó, thực ra tâm trí cô đã bay đến nơi khác.

Người đàn ông tên Lộ Nam này, có phải não có vấn đề không, trong đầu cô hiện giờ chỉ nghĩ đến điều này.

Rõ ràng anh ta không yêu quý gì cô, cô cũng chỉ là cấp dưới, chẳng lẽ cứ phải cúi đầu dưới đế giày ông chủ? Đủ rồi!

Tô Bắc vừa nghĩ vừa chọc chọc vào tập tài liệu.

Đến khi cô phản ứng lại, tập tài liệu đã bị chọc thủng một lỗ to.

Tô Bắc nhanh chóng đưa tay che lỗ thủng, sợ bị Vân Phàm nhìn thấy.

Buổi chiều đến giờ tan làm cũng không thấy Lộ Nam tìm Tô Bắc kiếm chuyện.

Sau khi tan làm, người của công ty từng người ra về,

Tô Bắc vốn định tăng ca một lúc.

Nhưng khi nhìn đống tài liệu liền nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Tô Bắc nhanh chóng quay người, cô đi đến trước cửa sổ xem, đúng là, mưa đến mà không báo trước để cô đề phòng, còn mưa lớn nữa chứ.

Tô Bắc nhìn cơn mưa ngày một lớn, trong lòng có chút hốt hoảng.

Không biết tại sao, mỗi lần trời mưa, cô đều cảm thấy trong người lo lắng không yên.

Tô Bắc nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn rồi đi ra ngoài.

Co đi vào thang máy, vô tình nhìn vào văn phòng của Lộ Nam, anh dường như vẫn chưa về.

Tô Bắc bĩu môi, không nhịn được mà nghĩ, mặc dù có chút thần kinh, nhưng tính chuyện nghiệp vẫn đáng được khen ngợi.

Tô Bắc xuống lầu, rời khỏi công ty.

Nhìn cơn mưa dữ dội, trút xuống từ bầu trời, Tô Bắc cảm thấy bản thân như bị nghẹn lại ở cổ, không thể thở được.

Cô đứng bên trong công ty.

Xe đến xe đi nườm nượp, dường như xe nào cũng có người.

Đây là giờ cao điểm tan làm, dường như mỗi xe đều có người, hơn nữa trời còn đang mưa, Tô Bắc có dự cảm, hôm nay đợi xe về sẽ rất muộn.

Tô Bắc đứng ở cổng công ty, mỗi đợt gió thổi qua đều khiến cô lạnh run lập cập, cô không khỏi rụt đầu, đứng lùi vào phía trong.

Cô đợi mười mấy phút nhưng vẫn không bắt được xe.

Cô có hơi nản lòng, vốn muốn gọi điện cho Cố Niên Thành đến đón. Nhưng nghĩ đến chuyện anh không thích cô làm ở tập đoàn Thịnh Thế, Tô Bắc liền dừng ngay suy nghĩ này.

Cô nhìn dòng xe tấp nập dưới làn mưa.

Đột nhiên, cô nhìn thấy chiếc xe rất quen.

Không phải đây là chiếc xe buổi trưa Lộ Nam lái sao?

Tô Bắc vẫn nhớ, Tô Noãn ngồi ghế hàng trên, cười cười nói nói với Lộ Nam.

Tô Bắc nhìn qua màn mưa, dường như thấy một người đang ngồi trong xe.

Chiếc xe vừa từ bãi đỗ xe đi ra, tốc độ không nhanh, Tô Bắc nhìn chăm chú liền nhận ra, đối phương không phải ai khác, chính là Tô Noãn.

Trong lòng Tô Bắc có chút buồn.

Mọi người đều có người đón, bản thân đứng dưới con mưa, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình cô là cô đơn lẻ bóng.

Tô Bắc nhìn chằm chằm vào màn mưa.

Lúc xe cả Lộ Nam đi qua cổng công ty, ánh mắt của anh dừng lại ở Tô Bắc đang đứng đó.

Chiếc xe của anh dần chậm lại.

Trong lúc anh còn đang do dự không biết nên dừng xe hay không.

Tô Noãn đột nhiên lên tiếng.

“Lộ Nam, kia không phải Noãn Noãn sau, nhìn dáng vẻ của cô ấy, có lẽ không bắt được xe, dường như đang chờ ai đó!” Tô Noãn cười nói.

Lộ Nam: “Ừ!” một tiếng, tăng tốc xe.

“Có thể là đang chờ người, chúng ta đi đường của chúng ta, mặc kệ cô ấy!” Lộ Nam nói rồi nhanh chóng tăng tốc xe.

Tô Bắc nhìn theo chiếc xe của Lộ Nam lướt qua trước mặt cô.

Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh, một chiếc ô tô đang uốn lượn dữ dội ở một đất nước hoang dã, rồi nhanh chóng rời đi.

Có điều, khoảnh khắc này, Tô Bắc nghĩ đến cảnh đó, lại cảm thấy có chút đau lòng.

Tô Bắc nhìn màn mưa, bước về phía trước, nước mưa từ bên ngoài chảy vào trong.

Tô Bắc lập tức co người lại, mưa thực sự rất lạnh.

Cô đang nghĩ đến chuyện quay lại bắt taxi, Cố Niên Thành đã gọi điện đến,

“Noãn Nõan, em đang ở đâu?” Cố Niên Thành hỏi.

Tô Bắc có chút bai rối, cô không dám nói mình đang ở công ty.

Cố Niên Thành vốn không đồng ý cho cô đi làm, hôm nay còn gặp mưa lớn, anh nhất định sẽ không vui.

Nghĩ đến đây, Tô Bắc càng không dám nói.

Giọng nói của Cố Niên Thành càng trở nên vội vàng.

“Có phải vẫn đang ở công ty, em ở đó, gửi cho anh định vị, anh đến đón em, mưa càng ngày càng lớn, nếu giờ em không về mưa có thể sẽ lớn hơn, giờ anh cũng vừa tan làm, chúng ta cùng về đi!” Cố Niên Thành nhanh chóng nói.

Nghe Cố Niên Thành nói, anh cũng chưa về, Tô Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em vẫn đang ở cổng công ty!” Cô ủ rũ nói.

“Ừ, đứng tại chỗ đợi anh, đừng chạy lung tung, anh đến ngay đây!” Cố Niên Thành nói xong liền cúp máy.

Tô Bắc nghe hình như anh không chút tức giận.

Cô cũng bình tĩnh lại.

Cô đứng tại chỗ chờ mười mấy phút, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Cố Niên Thành.

Cố Niên Thành dừng xe, nhanh chóng từ trên xe đi xuống, cầm theo ô, bước về phía Tô Bắc.

Anh ta cầm ô che được hoàn toàn cơ thể Tô Bắc, có chút tức giận kéo theo cô đi vào trong xe.

Xe của Lộ Nam vừa hay quay lại thì nhìn thấy Tô Bắc vừa hay được Cố Niên Thành đưa lên xe.

Anh tự nhiên bật cười chế giễu, anh đang lo lắng cái gì vậy.

Cố Niên Thành chắc chắn sẽ không phớt lờ đi người con gái này, anh còn lo lắng cho cô, cuối cùng, người ta vốn không cần đến anh.

Lộ Nam chế giễu ngồi trong xe, đỗ xe bên lề đường.

Sắc mặt của anh có chút khó đoán.

Anh đi được nửa đường, nghĩ đến Tô Bắc một mình trong mưa, trong lòng không thể yên tâm.

Anh kiếm cớ nói với Tô Noãn, anh còn văn kiện quan trọng để quên ở công ty.

Đi được nửa đường, anh bắt xe khác cho Tô Noãn rồi nhanh chóng quay lại.

Thực tế, làm gì có văn kiện quan trọng nào chứ, anh chỉ không yên tâm Tô Bắc một mình đứng ở cổng công ty, trời mưa lớn như vậy, cô còn không bắt được xe, nhất định rất khó chịu.

Lộ Nam vội vội vàng vàng quay lại, nhưng anh không ngờ, người ta đã có người đến đón rồi.

Lộ Nam nhìn chiếc xe ở đằng xa, trong lòng vô cùng hỗn độn.

Tô Bắc vừa lên xe, liền cúi đầu, chờ bị mắng.

Cố Niên Thành đưa cho cô một chiếc khăn khô để lau.

“Đừng cúi đầu như vậy nữa, anh còn chưa nói gì em, em đã biểu cảm như vậy rồi, đừng có ủ rũ không vui nữa, hôm nay mưa có vẻ lớn, đường khó đi, anh đến muộn, chỉ sợ em ướt lạnh!” Cố Niên Thành vừa nói, vừa khởi động xe.

Tô Bắc đột nhiên khịt khịt mũi.

Cố Niên Thành quay người nhìn cô.

“Sao vậy? Em không phải muốn khóc đấy chứ?” Cố Niên Thành nói.

Tô Bắc lắc lắc đầu.

“Không, chỉ là em cảm động, em không nghe lời như thế, còn đến tập đoàn Thịnh Thế làm việc, hại anh trời mưa lớn thế này còn phải đến đón em, giờ còn không hề tức giận, còn an ủi em, em thực sự cảm động! Em không vui chút nào, anh đến muộn, em cũng có thể hiểu, nhưng em không ngờ anh lại dễ dàng tha cho em như thế!” Tô Bắc cắn cắn môi, trộm liếc nhìn Cố Niên Thành một cái, nói.

Cố Niên Thành cười nhẹ nhàng.

“Nếu em đã quyết định như vậy, anh có thể làm thế nào chứ, chỉ có thể tôn trọng quyết định của em, chỉ cần em vui vẻ, anh làm gì cũng đáng!” Cố Niên Thành nói.

Tô Bắc cảm động gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Về đến nhà, Tô Bắc đi tắm nước nóng, ăn cơm xong, cô dỗ cho Cố Tử Tô ngủ.

Vì hôm nay thời tiết đột ngột trở lạnh, kỳ sinh lý của cô cũng đến, bụng vô cùng đau.

Đến đêm đau quá liền tỉnh giấc, cô dậy tìm nước nóng, thấy Cố Niên Thành hình như đang đứng dưới lầu gọi điện thoại.

Tô Bắc gọi một tiếng, Cố Niên Thành lập tức tắt điệp thoại.

“Em không ngủ, chạy ra đây làm gì!” Cố Niên Thành hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!