Lọc Truyện

Tình Yêu Và Âm Mưu

Không đợi Tô Hàn trả lời, Tô Lẫm đã hào hứng kể.

“Ba, mẹ kể cho chúng con nghe chuyện nòng nọc nhỏ tìm mẹ!” Tô Lẫm nói.

Tô Hàn cũng gật đầu.

“Đúng vậy, mẹ kể cho chúng con chuyện, chú nòng nọc nhỏ, đi tìm mẹ, hai chúng con như chú nòng nọc nhỏ, vẫn luôn tìm mẹ, à đúng rồi, mẹ nói, mẹ rất thích chiếc giường ba tặng!” Tô Hàn cười nói.

Lộ Nam gật gật đầu, bế Tô Hàn đặt xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Tô Noãn.

“Bắc Bắc, chuyện hôm nay…” Lộ Nam vốn muốn xin lỗi Tô Noãn, cuối cùng, chưa nghe anh nói hết, Tô Noãn đã ngắt lời.

“Chuyện hôm nay, Lộ Nam, anh đừng nói đến nữa, nếu anh đã về thì cho hai đứa đi ngủ đi, con vẫn còn nhỏ, không thể ngủ quá muộn, anh cũng mệt rồi, nghỉ ngời sớm đi!” Tô Noãn nói xong, liền làm ra dáng vẻ cảm ơn, đóng cửa tiễn khách.

Lộ Nam sững sờ.

Anh thấp giọng nói với Tô Hàn.

“Con dẫn Tiểu Lẫm về phòng chơi trước đi, ba với mẹ nói chuyện chút rồi chúng ta cùng về nhà.” Lộ Nam nói.

Tô Hàn ngoan ngoãn gật đầu, cùng Tô Lẫm đi về phòng cũ.

Nhìn hai đứa nhỏ đóng cửa lại, Lộ Nam mới mở lời.

“Bắc Bắc, chuyện hôm nay là anh không đúng, em đừng tức giận, được không?” Lộ Nam thành khẩn xin lỗi.

Hôm nay anh nghĩ cả chiều, Tô Bắc ở nhà mới là người anh đã tìm kiếm suốt một năm qua, là người anh muốn.

Một năm trước, anh vô cùng ghét Tô Noãn, giờ cho dù cô ta một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, cho dù cô ta có thay đổi như thế nào, nhưng ngày trước cô ta làm hại đến Tô Bắc, vĩnh viễn không thể quên, anh không thể vì sự thay đổi của cô ta mà phát sinh cảm tình.

Nhìn Lộ Nam xin lỗi, Tô Noãn mềm lòng.

Nhưng nghĩ đến lời khuyên của Cố Niên Thành hôm nay, cô ta lập tức thay đổi biểu cảm.

Cô ta lạnh lùng nhìn Lộ Nam.

“Anh không cần xin lỗi em, anh làm gì, làm thế nào, đều là quyền tự do của anh, em không quản nổi, cũng sẽ không quản!” Tô Noãn lạnh lùng nói, dường như không muốn nói chuyện với Lộ Nam.

Lộ Nam nghe Tô Noãn nói vậy, nhìn thái độ của cô ta, đột nhiên thấy hoảng loạn.

Ngày trước khi Tô Bắc không vui, cũng sẽ có dáng vẻ như này.

“Bắc Bắc, em đừng nổi giận, là anh sai, sau này chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra, anh nhất định sẽ thay đổi, em đừng lạnh lùng như vậy, được không?” Lộ Nam thành khẩn nhìn Tô Noãn.

Trong lòng Tô Noãn sớm đã đắc ý.

Hóa ra, cách của Cố Niên Thành, thực sự có tác dụng.

“Lộ Nam, anh thực sự không cần tự làm khó bản thân như thế, anh muốn làm gì, cứ việc như vậy mà làm, em không cản anh, anh muốn em về nước, em cũng về rồi, giờ anh và Tô Noãn gần gũi, mập mờ, mặc dù trong lòng em không vui, nhưng em cũng có thể chịu đựng được, suy cho cùng em cũng đã quên chuyện ngày trước, trong lòng em, anh cũng đâu có khác người đi đường là bao, cũng chỉ là anh nói với em, em là người anh đã từng yêu, còn có hai đứa con, em chỉ có thể nói, em thực sự rất yêu thích lũ trẻ, đây có lẽ cũng là do cùng huyết thống, cùng dòng máu, còn anh, sau này làm gì, không cần nói xin lỗi em, vì giữa chúng ta không có bất kì quan hệ gì cả!” Tô Noãn nói xong liền đứng dậy.

“Lộ Nam, anh không cần nói gì nữa, em muốn đi ngủ, sau này cứ vậy đi, em không làm khó anh, anh cũng đừng làm khó em!” Tô Noãn nói xong, Tô Hàn và Tô Lãm đi từ phòng ra.

Lộ Nam khó xử nhìn Tô Noãn.

Trước mặt bọn trẻ, anh cũng không dám nói gì không phải.

Anh mặc dù còn có chút bai rối, nhưng trong phút chốc, Tô Bắc trước mắt anh, dường như đã biến thành Tô Bắc của một năm trước.

Nhưng thái độ từ chối anh của cô cũng khiến anh thực sự bất lực.

Anh cũng không muốn nghĩ nhiều.

“Vậy được, Bắc Bắc, em ngủ sớm đi, anh đưa bọn trẻ về ngủ trước!” Lộ Nam nói xong, dắt theo Tô Hàn và Tô Lẫm rời đi.

Trên đường đi, Tô Hàn ngây thơ nhìn Lộ Nam.

“Ba, Ba nói với mẹ cái gì thế, sao không cho con nghe!” Tô Hàn hỏi.

Lộ Nam nhìn con trai, còn chưa kịp trả lời, Tô Lẫm đã đặt ra một câu hỏi khác.

“Ba, con nghe thấy ban nãy ba xin lỗi mẹ, có phải ba làm sai chuyện gì không!” Tô Lẫm hỏi.

Lộ Nam sững sờ.

Con trai, các con hỏi ba như vậy thật sao?

Hai thiên tài IQ cao của ba, đến nghe mẹ kể chuyện nòng nọc nhỏ tìm mẹ, chẳng lẽ hai đứa không mảy may có chút cảm xúc gì sao?

Tô Hàn ngây ngốc nhìn ba, không nói câu gì.

“Ba, ba sao vậy? Có phải cảm thấy khó chịu, có phải do con với Tiểu Lẫm hỏi khiến ba buồn, vậy được, chúng con không hỏi nữa, đây là chuyện giữa hai người lớn với nhau, để cho hai người giải quyết, nhưng mà ba phải đối tốt với mẹ, con thấy lúc chúng ta rời đi, thái độ của mẹ rất lạnh nhạt, những tình huống bình thường ba đừng làm mẹ tức giận, phụ nữ ai cũng muốn được dỗ, ba biết chưa?” Tô Hàn nghiêm túc nói.

Lộ Nam đang đi, suýt nữa ngã xuống đất.

Anh nhìn con trai như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Bảo bai, làm sao con biết được, phụ nữ ai cũng muốn được dỗ dành vậy!

Con mới mấy tuổi chứ!

Nhìn ánh mắt sửng sốt của ba, Tô Hàn quay người nhìn Tô Lẫm.

“Tiểu Lẫm, mặt anh có hoa sao?” Tô Hàn hỏi.

Tô Lẫm lắc lắc đầu.

“Không có!” Tô Lẫm thành thật trả lời.

“Vậy sao ba lại nhìn anh kì lạ như vậy?” Tô Hàn tiếp tục hỏi.

“Cái này phải hỏi ba chứ!” Tô Lẫm trả lời.

Hai đứa nhỏ nói chuyện như không có ai ở đó, dường như xem Lộ Nam biến thành không khí.

Lộ Nam có chút bất lực, nhưng anh cũng không nói gì.

Sau khi nghe Tô Noãn nói, anh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, bắt đầu trằn trọc suy nghĩ.

Sau khi về nhà, Lộ Nam cho hai đứa trẻ ngủ rồi mới đi tắm.

Tắm xong, anh nằm trên giường, cố gắng ngủ, nhưng cả đêm anh dường như không chợp mắt.

Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh của Tô Bắc và Tô Noãn.

Lộ Nam nghĩ, anh xong đời rồi.

Ngày trước anh nghĩ, anh không phải kẻ đào hoa.

Nhưng hôm nay anh hoàn toàn cảm nhận được, anh đối với người phụ nữ bên ngoài là Tô Noãn, nảy sinh tình cảm.

Một mặt Lộ Nam cảm thấy tội lỗi, mặt khác lại cảm thấy Tô Bắc thay đổi rồi.

Anh cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng càng cố gắng càng cảm thấy bai rối.

Anh nghĩ nếu cứ như vậy, anh sớm sẽ phát điên mất.

Buổi sáng khi đi làm, sắc mặt của Lộ Nam vô cùng khó coi.

Anh vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Tô Bắc cười vui vẻ đi đến.

“Buổi sáng tốt lành, chủ tịch!” Tô Bắc cười nói.

Lộ Nam ngẩn người, anh gật gật đầu.

“Chào buổi sáng!” Lộ Nam nói xong liền đi về phía phòng làm việc của mình.

Tô Bắc há hốc mồm, làm gì mà cao ngạo vậy, lạnh nhạt trả lời như vậy, chẳng lẽ là vì anh ấy là chủ tịch sao?

Tô Bắc làm mặt quỷ, rồi nhanh chóng đi vào WC.

Tâm trạng hôm nay của cô rất tốt, không tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt.

Tô Bắc đi vệ sinh xong, định đứng dậy thì nghe bên ngoài có tiếng hai người đi vào.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.

“Cô nghe chưa, hôm qua chủ tịch ôm cô trợ lý mới đến, ôm cô ta đi ra ngoài đó!” Một người cười nói.

“Thật sao? Chuyện lớn như vậy, sao tôi chưa từng nghe thấy chứ!” Người còn lại ngạc nhiên nói.

“Sao cô có thể nghe thấy chứ, là chủ tịch ra lệnh không được truyền tin lung tung, nếu không, sẽ bị cho lên thớt, cô hiểu chưa!”.

“Vậy, vậy người phụ nữ đó đúng là quá giỏi rồi, mới đến một ngày đã lọt vào mắt của chủ tịch!”.

“Còn không phải sao, chúng ta làm việc ở phòng thư ký bao lâu, nói về nhan sắc cũng không thua kém cô ta, cũng không biết người phụ nữ đó đã dùng thủ đoạn mê hoặc gì, nếu không, chủ tịch của chúng ta sao có thể thích cô ta được chứ!”.

“Cũng đúng, đúng là đáng tiếc, nhưng mà tôi nghe nói, năm vừa rồi chủ tịch đã tìm được người phụ nữ của mình trở về rồi, cũng là ở công ty của chúng ta!”.

“Vậy sao, vậy mà chủ tịch còn dám lăng nhăng, không sợ cô ấy nổi giận sao? Suy cho cùng cũng đã tìm rất lâu rồi mà!”

“Ai mà biết được chứ, nói không chừng đạt được rồi, lại không muốn trân trọng! Mấy người có tiền trên thế giới này, chúng ta không thể hiểu được!”.

“Tôi cũng không hiểu nổi, chỉ là tôi muốn hỏi cái cô trợ lý mới đến kia đã dùng thủ đoạn gì, có thể truyền cho tôi ít bí kíp, để tôi ra ngoài bắt con rể quý về!”.

Hai người cùng cười lớn.

Tô Bắc cười một tiếng.

Cô mở cửa phòng WC, đi đến.

“Được, chỉ cần cô hỏi, tôi nhất định sẽ truyền cho cô bí kíp! Có điều, cô phải quỳ xuống, gọi tôi một tiếng sư phụ, dập đầu hai cái, hiểu chưa?” Tô Bắc cười như không cười, nói.

Hai người đang thảo luận bên ngoài, vẻ mặt như vừa gặp phải quỷ, trong WC còn có người sao!

Hơn nữa, quỷ tha ma bắt, còn là người mà bọn họ đang nói đến.

Một người cười nhìn về phía Tô Bắc.

“Cái này, trợ lý Tô, thực sự ngại quá, hai chúng tôi cũng không cố ý, là tiện mồm nói thôi, đều là nghe được, cô đừng tức giận, chúng tôi chỉ là nghe người khác nói lại, cô đừng để tâm, đừng tính toán bọn tôi!”.

Người còn lại nhanh chóng lặp lại.

“Đúng vậy! Bọn tôi chỉ là thuận miệng nói thôi! Cô đừng nổi giận!”.

Hai người liên tục xin lỗi Tô Bắc.

Tô Bắc cũng lười bắt lỗi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!