Lọc Truyện

Tình Sâu Không Đáy, Yêu EM Không Phai

Không tiếp lời anh, chần chừ một lúc, tôi nhìn anh ta rồi nói: “Anh định để tôi trút cơn giận này như nào đây?”

Anh ta nhún vai: “Cái đó cô không cần quan tâm, như thế nào? Hợp tác không?”

Nghe thì thấy hình như tôi không có lý do để từ chối.

Tôi nâng tay, bất giác chạm vào vết sẹo trên mặt, rất đau, trầm mặc một lát, tôi nhìn sang anh ta, gật đầu: “Được.”

Một vết sẹo lớn như này trên mặt, tóm lại phải có một lời giải thích mới được.

Nếu tôi tiếp tục thờ ơ, chỉ sợ lần sau không may mắn như vậy nữa.

Hàn Trung Kiên là một người có tính mục đích rất mạnh, nói xong việc thì liền đi.

Trên người tôi trừ những vết sẹo trên mặt rõ ràng một chút, những chỗ khác may mà không có vết thương trí mạng, bởi vì nhớ mẹ và Đường Bảo Nam, tôi gần như không có ở lâu trong bệnh viện.

Trực tiếp về nhà cũ, liên tiếp mấy ngày không liên lạc với bọn họ, không biết bọn họ như thế nào rồi, tôi đột nhiên biến mất, chỉ sợ bọn họ lo lắng quá.

Về đến nhà tôi mới từ trong lời của hàng xóm biết được, hôm đó sau khi tôi ra khỏi nhà, bởi vì đột nhiên mưa, Đường Bảo Nam nghĩ tôi chưa đi xa nên cầm ô đi theo tôi ra ngoài, chuẩn bị đưa ô cho tôi. Nhưng khi thằng bé chạy ra thì chỉ thấy chiếc xe đạp bị đâm hỏng bên đường, trên đất còn cháo bị nước mưa rửa sạch.

Thằng bé đi xung quanh tìm tôi rất lâu, cũng không tìm được tôi, sau khi nhận ra có lẽ tôi đã xảy ra chuyện, sau khi nó chạy đến bệnh viện nói sự việc với mẹ, mẹ vội vàng đi báo cảnh sát, nhưng nơi xảy ra chuyện không có camera, lại mưa to, cảnh sát không tìm được manh mối gì cả, cộng thêm lại là thị trấn nhỏ, liên tiếp mấy ngày cũng không tìm thấy manh mối.

Mà cũng vì chuyện này, Đường Bảo Nam dầm mưa rồi sốt cao không hạ, vốn hóa trị có chuyển biến tốt thì lại nặng thêm, vừa là tôi mất tích, vừa là bệnh tình của Đường Bảo Nam chuyển biến xấu.

Tôi tìm đến bệnh viện, khi nhìn thấy mẹ túc trực bên giường bệnh, tóc của bà vốn đen óng, gần như đã bạc trắng, nhìn bà không đến hai tháng mà đã hoàn toàn thay đổi, gầy đến mức gần như chỉ còn xương.

“Mẹ ~.” Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn mẹ đang thẫn thờ cầm bức ảnh cả gia đình chúng tôi, từ từ mở miệng.

Nghe thấy âm thanh, mẹ lập tức ngẩng đầu, dường như có chút nghi ngờ mình nghe nhầm, không chắc chắn nhìn sang, thấy là tôi, bà chần chừ một lát, giọng nói khàn đặc: “Hoài An.”

Thấy mẹ như vậy, tôi cũng không thể kìm nén được nữa, chạy tới bên cạnh bà ôm chặt bà, đau lòng nói: “Mẹ, là con, con trở về rồi. Xin lỗi, làm mẹ lo lắng rồi.”

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của tôi, mẹ mới vội vàng hỏi tôi chuyện mấy ngày nay, sợ bà lo lắng, tôi chỉ đành lừa bà tôi bị xe đâm, sau đó được chủ xe chưa đến khu nội thành chữa trị, vốn là muốn báo bình an cho bà, nhưng điện thoại của tôi mất rồi, cho nên mới kéo dài mấy ngày.

Mẹ nhìn tôi, thở dài, trong giọng nói toát ra vài phần bất lực: “Hoài An, con đã lớn rồi, không thể giống như một đứa trẻ hấp tấp được.”

Tôi gật đầu liên tục, qua chuyện này, quan hệ giữa tôi và mẹ dịu lại vài phần.

Mà cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội hỏi bà chuyện liên quan tới năm đó, kéo bà, tôi mở miệng: “Mẹ, mẹ còn nhớ năm đó đã nhặt con ở chỗ nào trong thị trấn nhỏ không?”

Lúc đầu bà tức quá mới đuổi tôi đi, hiện tại đã bình tĩnh lại, hai mắt bà đỏ hoe, nhìn tôi nói xin lỗi: “Hoài An, xin lỗi, lúc đó mẹ quá xúc động.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!