Lọc Truyện

Cùng lúc đó, tại biệt thự Cố gia.

Trong căn phòng dưới tầng hầm u tối, Lưu Tỷ ngồi thụp trên nền đất, nước mắt chảy dài bê bết khắp gương mặt cô ta, còn thấy rõ cả đường kẻ mắt đen nhẻm lem luốc ở khóe mắt.

Cô ta chỉ biết, trước kia dù cô có phạm tội lớn cỡ nào đi nữa, chỉ cần bật khóc, người đàn ông trước mắt nhất định sẽ mềm lòng, sẽ không kìm lòng mà xóa bỏ mọi lỗi lầm của cô ta.

Lưu Tỷ ngước lên, hai hàng nước mắt chảy dài.

Đúng, một người phụ nữ mưu mô như cô lại tin rằng nước mắt có thể giải quyết vấn đề.

"Cô muốn trút rượu chết Tiểu Vãn?" Cố An Tước gầm lên.

Lưu Tỷ bò lết trên sàn nhà, bàn tay không ngừng bấu víu bắp chân người đàn ông.

"Không có... là cô ta tự tìm đến... An Tước, cô ta nói chỉ cần anh nhìn thấy bộ dáng yếu ớt vô hại khi bị em trút rượu, anh nhất định sẽ ghen ghét em, nhất định sẽ vì cô ta mà vứt bỏ em..." Lưu Tỷ khóc nấc lên. "Em không làm gì hết... em không muốn hại cô ta, là cô ta tự tìm đến..."

Bốp...

Đám đàn em cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lưu Tỷ ngớ người, hai bàn tay run rẩy ôm lấy nửa gương mặt đã tím tái, dường như không tin có một ngày Cố An Tước lại dùng chính bàn tay nâng đỡ cô... giáng cho cô một bạt tai đau đớn.

Ánh mắt Lưu Tỷ hung hãn đến cực điểm, cô ta đứng bật dậy, khóe môi rướm máu. "Cố An Tước! Anh vì cô ta, người phụ nữ đó... mà xuống tay tát em?"

Cố An Tước cũng rời ghế, lạnh lùng quay đi. "Tôi không muốn giữ cô lại nữa, tự mình rời đi, số người của tôi đã từng đi theo cô, đều cho cô hết."

Lưu Tỷ cười khẩy, càng cười càng phát ra thanh âm đáng sợ. "Ha, anh đang vứt bỏ em?"

"Vứt bỏ?" Cố An Tước lạnh lùng nhìn xuống. "Đến giờ phút này, cô còn nghĩ mình xứng với hai từ vứt bỏ của tôi sao?"

"Cố An Tước... anh sẽ phải hối hận... Hối hận vì đã buộc em rời đi, hối hận vì con ả đó mà đối xử nhẫn tâm với em..."

Cố An Tước dứt khoát rời đi, tiếng cười phía sau vang vọng một cách rùng rợn.

...

Trên chiếc giường lớn, bóng dáng người con gái cuộn tròn trong chăn.

Cánh môi trắng bệch giờ đã có chút khí sắc, dường như nằm trong chăn quá lâu khiến thân nhiệt tăng lên, hai cánh tay mảnh khảnh trắng mịn cứ thế thò ra ngoài, bới chăn khỏi người.

"Bộ trưởng Cố..." Lúc này, hai mắt nhắm chặt mới chậm rãi mở to, khó khăn nhìn rõ khung cảnh trước mặt.

Hà Tiểu Vãn nhìn thấy anh ngồi bên mép giường, cau có nhìn cô. "Gọi tên tôi là được."

"Cố... Cố An Tước?"

"Tôi là hổ à? Sao phải sợ hãi như thế?"

Cánh môi hồng hào khô nứt của Hà Tiểu Vãn khẽ cong lên. "Không phải lúc trước anh vẫn không thích tôi gọi như thế sao?"

Cố An Tước tự dưng cảm thấy luống cuống tay chân, định nói gì đó, nhưng khi quay ra nhìn Hà Tiểu Vãn, lời nói phát ra lại thành một ý khác.

"Cô... tôi gọi người giúp cô thay quần áo."

Cố An Tước ngay lập tức rời giường, nhanh chân vội ra đến cửa, hai tai bừng nóng.

Hà Tiểu Vãn nhìn xuống, bây giờ cô mới thấy chiếc áo sơ mi của đàn ông trùm trên người bị tụt quá nửa. Đã vậy còn hở không đúng chỗ...

Hà Tiểu Vãn cảm thấy gò má đỏ bừng, vội lấy tay che đi. Bảo sao sắc mặt Cố An Tước lại khó coi đến thế.

...

Khu đô thị Chung Nguyên đang tiến vào giai đoạn hoàn thiện những bước cuối cùng. Thời gian này, Thái Từ Nghiêm thường xuyên phải tăng ca trên công ty, thậm chí có đêm còn về rất muộn. Tưởng Tuyết Hy cũng vô cùng bận bịu, vừa phải hoàn thành chương trình học cho Tiểu Lam, vừa phải thu xếp lịch luyện tập ở Thái Mễ.

Đợi đến khi cô rời khỏi văn phòng, trời đã chuyển tối. Dãy hành lang đã ít người hơn, việc dùng thang máy cũng không cần đợi nữa.

Tưởng Tuyết Hy đứng giữa không gian trống, nhìn bản thân qua lớp kim loại nhẵn bóng.

Trên người là chiếc áo khoác dạ màu cà phê sữa, đôi bốt nhỏ chạm đến bắp chân, mái tóc xoăn nhẹ phủ lên vai, phía dưới một chút còn có một chiếc khăn len to bản xanh rêu tối màu.

Tưởng Tuyết Hy vươn tay, xúc cảm mềm mịn, còn thấp thoáng ngửi thấy mùi gỗ mộc quen thuộc thuộc riêng về Thái Từ Nghiêm.

Cô theo thói quen mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, quả nhiên đã có một dòng tin ngắn gọn được gửi mười phút trước. "Đợi anh!"

Rầm...

Điện thoại cầm trong tay suýt thì rơi vỡ, Tưởng Tuyết Hy nhìn lên bảng điều khiển trước mặt, những con số màu đỏ không ngừng nhấp nháy khiến cô hoảng hốt.

Không gian xung quanh dường như rung lên dữ dội, âm thanh máy móc ầm ầm bên tai, cả tiếng chuông báo động cũng rít lên như tiếng người gào thét.

Tưởng Tuyết Hy dán chặt lưng vào tường, hai chân dồn lực làm điểm tựa vững chãi nhất, bàn tay linh hoạt bấm số.

"Số điện thoại hiện không liên lạc được..."

"Số điện thoại hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng..."

Chết tiệt!

Tại sao lại không có ai bắt máy?

Cánh cửa thang máy đột ngột kêu két một tiếng, giây tiếp theo, đoàn người cứu hỏa vác súng không ngừng chạy loạn trước mặt cô.

Tưởng Tuyết Hy lùi lại, tim đập thình thịch, cảnh tượng trước mắt khiến cô hoàn toàn chết lặng.

Bóng cô gái mặc bộ quần áo gằn gi lẫn trong đám đông, mái tóc ngắn, cái nhìn lạnh lẽo dọa người...

Cô gái đó, Tưởng Tuyết Hy đã cảm thấy rất quen mắt, dường như cô còn có thể đọc được ý nghĩ khiếp sợ trong ánh mắt cô gái đó.

Giết người... trốn chạy...

Hai tay Tưởng Tuyết Hy gắt gao ôm lấy đỉnh đầu, ngồi thụp xuống, thanh âm bên ngoài đã dịu hơn, cuối cùng chỉ sót lại tiếng rì rầm như ve kêu. Giờ phút này, cảm tưởng toàn bộ thái dương đều co giật như muốn siết chặt cô.

Đây là... xảy ra chuyện gì vậy?

"Hy Hy! Nghe anh nói không? Hy Hy?"

Tưởng Tuyết Hy khó khăn điều chỉnh hô hấp, đến khi cô cắn răng mở mắt một lần nữa, bóng hình Thái Từ Nghiêm đã xuất hiện ngay trước mắt. Cô liều mạng ôm lấy anh, chân tay rệu rã.

Những thứ cô nhìn thấy vừa rồi, là thật... nhưng không hề xảy ra...

Bàn tay Thái Từ Nghiêm nhẹ nhàng vuốt ve. Chính anh cũng bị gương mặt trắng bệch khi nãy của dọa sợ.

Cánh cửa thang máy không hề đóng lại, Tưởng Tuyết Hy ngồi một mình trong đó, co ro trong sợ hãi.

"Có phải cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"

"A Nghiêm... em muốn rời khỏi đây."

"Được, chúng ta đi..."

Hai người rất nhanh đã trở về chung cư.

Thái Từ Nghiêm vẫn duy trì tư thế bế ngang người cô, khẽ khàng đặt lên ghế, dùng tay mình cọ xát để sưởi ấm tay cô.

"Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tinh thần Tưởng Tuyết Hy đã ổn hơn rất nhiều, đặc biệt khi hơi thở của cô cảm nhận được sự an toàn của anh đang bủa vây.

"A Nghiêm, dạo gần đây em cảm thấy, có những chuyện đã từng xảy ra với em... rất chân thực... nhưng em không hề nhớ bản thân đã trải qua như thế nào..."

"Có phải... em đã quên đi rất nhiều chuyện không?"

Thái Từ Nghiêm nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

Tưởng Tuyết Hy vẫn đang chờ câu trả lời của anh.

Giống như khung cảnh vừa nãy trong thang máy, bóng dáng người con gái đó...

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!