Diêm Thu Trì cảm thấy bản thân hắn triệt để không vui.
Nếu như chỉ là không thích hắn, có lẽ cố gắng một chút sẽ còn cơ hội, kết quả Thẩm Kim Đài bây giờ thay đổi hòa hợp như vậy với tình địch trước kia... Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Thẩm Kim Đài đã hoàn toàn buông xuống rồi.
Chỉ có triệt để không thích hắn thì mới có thể trở thành bạn bè không chút khúc mắc nào với Bạch Thanh Tuyền như vậy.
Liên quan tới hữu nghị của hai người này, thật ra hắn nhìn cũng có chút không hiểu.
Nhất là Thẩm Kim Đài trước kia còn hận Bạch Thanh Tuyền muốn chết như vậy, bây giờ vừa xoay người quay một bộ phim đã có tình cảm tốt như vậy với Bạch Thanh Tuyền.
Mẹ Diêm tràn đầy mong đợi chờ đến khi buổi tối, nghe thấy tiếng bọn họ trở về, lập tức sang gõ cửa phòng Diêm Thu Trì.
Diêm Thu Trì mở cửa, thấy là bà thì buông lỏng tay ra. mẹ Diêm đi vào, khép cửa lại, hỏi: “Tối hôm nay ăn thế nào?”
Diêm Thu Trì nói: “Thì vậy thôi.”
“Con có làm theo lời mẹ nói không?”
Diêm Thu Trì nói: “Con cảm thấy mặc kệ con làm gì có lẽ cũng chẳng có ích đâu.”
Hắn bèn nói lại một đoạn trước kia ra một lần.
Thật ra có chút lúng túng, bởi vì hắn biết mẹ Diêm rất thương Thẩm Kim Đài, hắn cũng không có thói quen thảo luận lại chuyện tình cảm của mình với mẹ Diêm.
Đúng như dự đoán, mẹ Diêm vừa nghe đã giật mình không thôi: “Còn có chuyện như thế này sao? Mẹ một chút cũng không biết.”
Sau khi giật mình thì chính là đau lòng cho Thẩm Kim Đài: “Con cũng thật là quá đáng rồi.”
“Lúc ấy con tức giận đến mê muội đầu óc, có hơi không chọn lời mà nói...”
“Con nói cũng quá khiến người khác tổn thương rồi. Con biết rõ chuyện thằng bé quan tâm nhất chính là chuyện về Bạch Thanh Tuyền này. Thảo nào mẹ đang tự hỏi vì sao Tiểu Kim lại thay đổi lớn như vậy, tại sao đột nhiên không thích con nữa. Cởi hết bản thân rồi lại còn bị cái kiểu này của con kích thích, nhất định là thằng bé rất đau lòng nên mới có thể lập tức thay đổi thành người khác như vậy.”
Trời ạ, trời ạ, mẹ Diêm càng nghĩ càng cảm thấy chuẩn, càng nghĩ càng đau lòng.
Bây giờ Thẩm Kim Đài thay đổi càng lớn, vậy nói rõ trước kia bị thương càng sâu.
Diêm Thu Trì nghe bà nói như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, gương mặt âm trầm nói: “Mẹ xem con nói những lời như vậy rồi...”
“Đáng đời con.” Mẹ Diêm nói: “Lời bản thân tự con nói thì con tự gánh hậu quả đi. Bây giờ đến lượt con bị ngược.”
Bà xoay người đi ra ngoài, nói: “Sau này mẹ sẽ không giúp con nữa. Con chờ xem Tiểu Kim yêu cùng người khác đi, người con chê chính là người được người khác nâng như nâng trứng đấy.”
Diêm Thu Trì: “...”
“Dạy con phong độ lịch sự từ khi còn nhỏ, bây giờ vào hết trong bụng chó rồi sao, mẹ nó nữa!”
Mẹ Diêm kéo cửa phòng ra giận giữ đùng đùng đi ra ngoài.
Diêm Thu Trì: “...”
Đi ra ngoài hành lang, mẹ Diêm càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thương Thẩm Kim Đài, thế là bà đi tới cửa phòng cậu gõ cửa một cái.
Thẩm Kim Đài đi qua mở cửa: “Dì, dì còn chưa ngủ à?”
“Nghe các con trở lại, muốn tới xem một chút, không quấy rầy con chứ?”
“Không, không, vào nói chuyện đi.”
Bây giờ mẹ Diêm mới đi vào: “Dì không nói vòng vo với con nữa, nói thẳng luôn, trước kia không phải dì luôn ghép cặp con với Thu Trì sao?”
Thẩm Kim Đài vừa nghe, bèn cho rằng bà lại đến đến ghép cặp, cười nói: “Dì...”
“Con yên tâm, sau này gì không quan tâm nữa.” Mẹ Diêm nói.
Thẩm Kim Đài: “...”
“Nói thật, mặc dù nó là con trai của dì, nhưng dì nhất định phải nói, khuyết điểm của nó thật ra vẫn còn rất nhiều. Nhìn thì có vẻ như mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng bản thân nó tương đối lạnh nhạt, không dễ dàng thổ lộ tình cảm của người khác, chưa từng yêu đương, cũng không biết phải nói lời ngon tiếng ngọt, lại là một kẻ cuồng công việc, tuổi quá trẻ mà đã già cỗi như vậy. Tư tưởng lại cứng nhắc, dì cảm thấy bằng vào điều kiện của con bây giờ nhất định sẽ kiếm được người còn ưu tú hơn cả nó. Dì cũng sẽ giúp con lưu ý một chút xem bên người có người đàn ông nào tốt không.”
Thẩm Kim Đài: “...”
Mẹ Diêm bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy cậu một chút.
Thẩm Kim Đài cao hơn bà một cái đầu, nhanh chóng cong eo một chút. Mẹ Diêm ôm lấy cậu, nói: “Sau này xảy ra chuyện gì đi nữa, con cũng có thể nói với dì, dì vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh con. Sau này chúng ta tự mình cố gắng, loại chuyện mặt nóng dán mông lạnh như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ làm nữa.”
Thẩm Kim Đài ngượng ngùng: “Dì yên tâm, sau này bất kể yêu đương với ai, con cũng sẽ không như vậy nữa.”
Mẹ Diêm vừa nghe, đã thật sự đau lòng đến muốn khóc.
Đây là tổn thương bao nhiêu nên mới có thể giác ngộ như vậy chứ!
Cảm giác đứa trẻ mình nâng niu trong lòng bàn tay, ra bên ngoài lại bị người khác dùng mọi cách chê bai làm nhục, cái loại tức giận và đau lòng đó chỉ có bà mới hiểu!
Người đầu têu là con trai mình, bà cảm giác trên mặt không còn ánh sáng, bà vỗ lưng Thẩm Kim Đài một cái, nói: “Không làm phiền con nữa. Con đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Dì, có phải là có chuyện gì hay không? Có chuyện gì thì nhất định phải nói cho con.”
Mẹ Diêm nói: “Không, chỉ là nhìn con quay phim khổ quá nên hi vọng con sẽ sớm tìm được người thương yêu con một chút.”
Đợi tới sau khi tiễn mẹ Diêm đi, cậu vẫn không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cậu dọn phòng một chút, định đón Bạch Thanh Tuyền đến.
“Haha, Tiểu Ái!”
“Đinh đông” một tiếng, Tiểu Ái online: “Thân ái, buổi tối tốt lành!”
“Rốt cuộc tao có tiến triển gì mới không? Tao sắp lấy được phần thưởng gì thế?”
Lâu rồi không có tiến triển gì mới, cậu sắp quên rồi.
“Răng sáng trong ‘mắt sáng răng trắng’, 60 tuổi cũng vẫn có hàng răng trắng nõn chỉnh tề như cũ!”
Đúng đúng đúng, cái phần thưởng đổi đẹp này vẫn rất hữu dụng.
Tâm tình của Thẩm Kim Đài vô cùng tốt, thả đầu vui sướng ca hát, nằm ngửa một bên trên sàn nhà giữa phòng.
Bây giờ cậu đã có một chút cơ bụng, ngực cũng có một vài đường ranh bắp thịt, chỉ là da quá trắng.
Chẳng qua bây giờ nhìn lại, cậu chắc chắn đã công hơn rất nhiều so với lúc quay Đông Cung, bây giờ Bạch Thanh Tuyền nhìn thấy cậu, nói không chừng giá trị tình yêu sẽ lập tức nhô ra.
Theo kế hoạch Diêm Thu Trì và mẹ Diêm sẽ phải đi vào buổi chiều ngày hôm sau, bọn họ lên máy bay muộn hơn một chút, định về thành phố trước sáng sớm.
Chẳng qua thời gian nghỉ ngơi của Thẩm Kim Đài càng ngày càng ít. Trời chưa sáng, cậu đã ngồi lên xe đi tổ phim, buổi sáng cậu có cảnh.
Mẹ Diêm không muốn chờ cậu ở khách sạn, định đến tổ phim nhìn một chút, trước khi đi còn do dự một tí, cuối cùng vẫn không gọi Diêm Thu Trì.
Sau khi ngủ một giấc bà vẫn còn hơi giận Diêm Thu Trì.
Bà cảm thấy những lời nói này khó nghe như vậy, nói không chừng, dưới tình huống lúc đó còn khó nghe hơn.
Ai ngờ đến trường quay, bà còn chưa thấy Thẩm Kim Đài, đã thấy Diêm Thu Trì.
Áo T-shirt trắng, quần đen, đeo kính râm. Đây đúng là hình mẫu đẹp trai điển hình, mẹ Diêm đi tới, thấy Diêm Thu Trì đang nói một tràng tiếng Anh lưu loát cùng một người đàn ông trung niên Âu Mỹ, thỉnh thoảng còn giơ tay lên làm một vài cử chỉ, nhìn điệu bộ này trông như thể đây là tổ phim của công ty bọn họ vậy, vừa trẻ tuổi vừa khí thế.
Mẹ Diêm đi qua, nghe bọn họ đang thảo luận về vấn đề thao tác của chiến đấu cơ.
Tiểu Đường thay mẹ Diêm che ô, nói: “Anh Kim ở bên kia.”
Thẩm Kim Đài mặc quân phục liên thể màu xanh lá cây, đừng cùng một chỗ với một vài người đàn ông trẻ tuổi không khác nhau chiều cao và tuổi tác lắm, phía trước có một vài người ngoại quốc mặc trang phục sĩ quan đang chỉ huy bọn họ huấn luyện.
Mặt trời vừa mới nhô lên không lâu nhưng những diễn viên trẻ tuổi như Thẩm Kim Đài đã rơi đầy mồ hôi ướt cả lưng. Máy quay diêu ti từ từ hạ xuống từ trên đỉnh đầu bọn họ, cuối cùng dời đến bên cạnh Thẩm Kim Đài, trong máy theo dõi, ánh dương màu vàng từ sau lưng cậu đến đây, Thẩm Kim Đài gầy hơn một ít so với lúc quay Đông cưng, đường nét dưới cằm cường tráng hơn, đan xen với lớp mồ hôi hột.
Phó đạo diễn ở phía trước giơ loa lên, kêu: “Lúc này, phi cơ của quân địch tới, nhìn ngay phía trước.”
Ngay lúc này, trong đám người có một người kêu một tiếng: “Phi cơ đến.”
Thẩm Kim Đài ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời.
Phi cơ của phe địch là hiệu quả đặc biệt khi làm hậu kỳ, bây giờ bọn họ không có vật thật nhưng vẫn phải diễn, nhân viên ở chỗ xa xa cân đối thời gian bạo phá, lúc quay, hiện trường có hơi ồn ào. Ngay sau đó, đột nhiên “rầm” một tiếng, hai nhà đất ở phía xa được xây lên bị nổ hỏng, mẹ Diêm bắt lại cánh tay của Tiểu Đường.
Tiểu Đường hiển nhiên đã nhìn quen, vội vàng đỡ lấy bà, ngay sau đó là mấy tiếng nổ tung liên tiếp. Rầm rầm vang dội, ngay cả mặt đất dưới chân cũng đang rung động, nhóm diễn viên tản đi khắp nơi, tiếng gọi ầm ĩ của đàn ông, tiếng kêu của đàn bà, tiếng khóc của những đứa trẻ lập tức truyền tới, những diễn viên đóng vai dân chúng địa phương ùa lên, chạy vào trong ống kính. Máy thổi gió thổi đất vàng lên trên mặt bọn họ, hiện trường gần như sắp không thể nhìn thấy rõ.
Tiếp theo là một cảnh quay quan trọng của Thẩm Kim Đài, thợ trang điểm chạy tới bổ trang cho cậu, hóa trang mặt cậu càng thêm bẩn hơn. Mẹ Diêm đi qua, chào cậu một tiếng rồi bắt tay với đạo diễn Lục Minh.
Khi biết tiếp theo là một cảnh quay bộc phá của Thẩm Kim Đài, mẹ Diêm rất khẩn trương: “Thế cẩn thận một chút.”
“Ngài yên tâm, chúng tôi đều đã xếp vị trí rồi. Nhân viên bộc phá cũng đã thử phá mấy lần, sẽ không xảy ra vấn đề đâu.” Nhân viên làm việc ở bên cạnh nói.
Dù là vậy, mẹ Diêm cũng rất khẩn trương.
Phim bộc phá mặc dù đã xếp vị trí rồi, nhưng vẫn có tính nguy hiểm nhất định, một khi người bộc phá nhấn nút, diễn viên phải phối hợp phản ứng, chỉ cần chậm một chút cũng không được, bà thấy bên cạnh có nhiều nhân viên y tế đang chuẩn bị tùy thời hỗ trợ.
Thấy những nhân viên kia, bà lại càng khẩn trương hơn.
Không tới không biết, không ngờ làm diễn viên lại nguy hiểm và khổ cực như vậy.
“Những nhân viên y tế này chỉ là để phòng trường hợp đặc biệt.” Tiểu Đường an ủi bà: “Điều này nói rõ tổ phim rất chính quy, tình huống bất ngờ gì cũng có chuẩn bị sẵn.”
“Không phải những cảnh như này nên tìm thế thân sao?” Mẹ Diêm hỏi
“Đạo diễn Lục yêu cầu khá nghiêm. Anh Kim cũng không thích dùng thế thân.” Tiểu Đường nói.
Mẹ Diêm cảm thấy quay phim hiện đại đô thị và phim cổ trang vẫn tương đối an toàn hơn, phim chiến tranh, chưa nói đến điều kiện quay phim quá gian khổ, tính nguy hiểm còn cao đến vậy.
Diêm Thu Trì cũng tới, mẹ Diêm nhìn hắn một cái, nói: “Con xem, nguy hiểm biết bao, lại còn khổ nữa.”
Đúng là nguy hiểm, nhất là Thẩm Kim Đài còn bị sụp qua đầu.
Nhân viên làm việc lại trao đổi lần cuối một chút với cậu về vấn đề vị trí. Cậu nghiêm túc gật đầu một cái.
Hóa trang của cậu là hóa trang bị thương, trên tóc đều là bùn, vết máu chảy xuống từ bên tóc mai bên phải của cậu, dính đỏ cổ áo màu trắng. Người tạo khói của đoàn phim đang tạo khói, hiện trường tràn đầy khói dày đặc, đất vàng xông vào người khiến người ta chỉ muốn chảy nước mắt ròng ròng, Thẩm Kim Đài đi tới trạm, lập tức nhập vai.
“Chuẩn bị quay phim, chuẩn bị, 3, 2, 1, action!”
“Trần Chính, chạy đi.”
Thẩm Kim Đài lập tức chạy tới từ giữa một dãy nhà, đất vàng tung tóe trên ống quần cậu, mẹ Diêm nhìn đến mềm cả chân, chỉ sợ Thẩm Kim Đài xảy ra chuyện ngoài ý muốn
“1,2,3, nhào!”
Thẩm Kim Đài nhào tới phía trước một cái, một điểm bạo phá gần người cậu chợt dẫn lửa, đùng đoàng một tiếng, một cái giỏ hoa bị nổ thiếu chút nữa xẹt qua mặt cậu bay ra ngoài, mẹ Diêm bị dọa đến thiếu chút nữa kêu lên, mới phát hiện giỏ hoa đó cũng là một trong số những đồ dùng diễn xuất, là có nhân viên làm việc kéo dây qua. Thẩm Kim Đài lộn mèo, bò dậy từ dưới đất, tiếp tục chạy về phía trước, nhiếp ảnh gia gánh máy quay phim đi theo sau lưng cùng chạy với cậu, chạy chừng 10 thước, sau một nhà làm bằng rơm có một diễn viên nhỏ khóc ở trên chiếu rơm. Thẩm Kim Đài bế thằng bé lên, lảo đảo chạy về phía trước, một mực chạy đến phía sau ống kính, đạo diễn kêu: “Cắt” một tiếng, cậu mới thở hổn hển dừng lại.
Lập tức có nhân viên làm việc đến đón đứa trẻ kia, sau đó có người tiến lên kiểm tra vấn đề an toàn của Thẩm Kim Đài. Thẩm Kim Đài không lên tiếng, chỉ khoát tay một cái, có người lập tức đưa một chai nước suối qua, cậu ngửa đầu lên tưới một chút vào trong mắt.
Đất vàng làm mờ mắt cậu.
Cậu lại uống thêm mấy hớp nước suối, súc súc miệng, bây giờ mới nói: “Không sao, không sao.”
Nhưng Lục Minh không đủ hài lòng đối với cảnh vừa rồi.
Cảm thấy cậu nhào sớm quá.
“Phải là nổ trước rồi cậu mới nhào, trong slow motion nhìn rất rõ ràng, lại làm một cảnh nữa nhé?”
Thẩm Kim Đài một tay bấm eo, một tay cầm chai nước suối uống mấy ngụm nước sau đó vặn nắp lại, rất nghiêm túc gật đầu một cái. Ánh mặt trời chiếu sáng mặt cậu, trên mặt tất cả đều là vết bẩn bị khói dày xông lên.
Diêm Thu Trì cảm thấy thay đổi lớn nhất từ trước đến giờ của Thẩm Kim Đài không phải là lối ăn mặc hay tướng mạo, mà chính là sức mạnh khi nghiêm túc làm việc hợp lại, toàn thân thật hấp dẫn.
Loại phim này nếu muốn quay lại lần nữa thì sẽ phải bố trí lại một lần, rất tốn thời gian, đến nỗi khi Bạch Thanh Tuyền đi tới, cậu vẫn còn đang quay phim.
Mẹ Diêm có hơi không chịu được cơn nóng, bà trở về nhà xe, cành vàng lá ngọc nhiều năm, loại điều kiện này quá gian khổ đối với bà, bà cảm thấy bản thân có hơi cảm nắng.”
Diêm Thu Trì vẫn còn đứng ở phía sau máy giám sát, trên trán đổ đầy mồ hôi hột.
Tiểu Đường muốn giúp hắn che ô, chẳng qua Diêm Thu Trì cao hơn một mét chín, cậu ta lại chỉ mới có một mét bảy mươi, lúc che có hơi gắng sức. Diêm Thu Trì quay đầu nói: “Không cần che ô cho tôi.”
Sau đó còn nói một tiếng: “Cảm ơn.” với cậu.
Tiểu Đường thụ sủng nhược kinh. cảm thấy Diêm Thu Trì quá lịch sự.
Thẩm Kim Đài đứng ở trước ống kính, lúc đang chuẩn bị quay phim, cậu thấy có một chiếc xe dừng lại ở đằng xa, cửa xe mở ra, người đầu tiên xuống là Lý Mỹ Lan, cô xòe tay làm ra cử chỉ hoa nhỏ.
Thẩm Kim Đài vốn đang rất nghiêm túc bỗng nhiên cười lên, khuôn mặt bẩn lộ ra hàm răng trắng tinh, khi cười lên trông cực kỳ ấm áp rực rỡ. Diêm Thu Trì sửng sốt một chút, xoay đầu lại theo ánh mắt của cậu, chỉ thấy một người mặc quần tây áo sơ mi trắng cao gầy, tuấn tú mảnh khảnh chậm rãi đi tới trong sự bao vây của những người xung quanh.