Lọc Truyện

Tiểu Thư Hầu Phủ - Vương Hân Dao tác giả Tiẻu Ngọc Hổ

Tôn Xảo Dịch lại nói: "Nếu muội muốn kê một chút thuốc chống nôn thì cũng được..."

Không đợi Tôn Xảo Dịch nói xong, Vương Tự Bảo lập tức ngăn lại nói: "Thuốc thì miễn đi. Ta sẽ cố gắng để bản thân ăn nhiều hơn. Nôn một chút không sao đâu."

Thuốc sẽ có ảnh hưởng tới thai nhi, vì vậy, không phải vạn bất đắc dĩ thì Vương Tự Bảo sẽ không uống.

"Không uống thuốc có được không?" Lâm Uyển Yên ân cần hỏi han, "Không cần uống thuốc giữ thai sao?"

"Vương phi, đứa nhỏ trong bụng Thiều vương phi vô cùng khỏe mạnh, không cần thuốc giữ thai gì hết." Tôn Xảo Dịch lên tiếng giải thích.

"Vậy nó nôn kịch liệt như vậy, có phải cũng không tốt cho đứa nhỏ không?" Nhớ năm đó lúc mang thai Khê ca nhi bà cũng không nôn nhiều như Bảo Muội vậy đâu.

Vương Tự Bảo vội vàng khuyên giải, an ủi người nhà không nghe lời dặn của thầy thuốc: "Bà bà, không có chuyện gì. Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, không tốt đối với con. Đợi lát nữa con ăn nhiều một chút để bổ sung lại là tốt rồi."

"Đúng đúng, vậy chúng ta không uống thuốc nữa. Lát nữa con nhất định phải ăn nhiều một chút. Không thể để mình bị đói, cũng không thể để tôn tử của ta bị đói được."

Vương Tự Bảo do dự nói: "Vậy ngộ nhỡ là tôn nữ thì sao?"

"Tôn nữ ta càng thích. Được rồi, thừa dịp bây giờ con khỏe, mau thành thật khai báo với ta, chuyện này là từ lúc nào, Khê ca nhi và phụ thân nó có biết không? Còn có, con đã báo cho nhà mẹ đẻ của con biết chưa?" Lâm Uyển Yên không để lỡ thời cơ truy hỏi.

Vừa mới tốt hơn một chút đã hỏi cái này, bà bà, chúng ta còn có thể vui vẻ chơi đùa nữa hay không?

"Việc đó, ngay cả người con cũng giấu, thì công công lại càng không thể nào biết rồi. Còn nữa, không phải là con sợ Lâm Khê phân tâm nên mới không dám nói cho chàng biết sao." Vương Tự Bảo nhỏ giọng nói mấy lời lý bất trực, khí bất tráng*.

(*) Lý bất trực, khí bất tráng: Lời nói không có đạo lý, không có sức thuyết phục.

"Đứa nhỏ này, nếu không phải nể tình tôn tử con đang mang trong bụng, xem ta có đánh con một trận không. Chuyện lớn như vậy cũng dám giấu, còn có chuyện gì mà con không làm được không hả? Còn nữa, mấy ngày nay con thành thật ở nhà cho ta, không được đi đâu cả. Chiêm Sự phủ kia của con nếu có chuyện gì thì để bọn họ phái một người tới Thiều Vương phủ báo cáo với con là được. Con cũng giỏi thật, ưỡn cái bụng to còn đi khắp nơi." Nói xong, Lâm Uyển Yên cảm thấy rèn sắt không thành thép.

Mặc dù Vương Tự Bảo không phải do bà sinh ra, thế nhưng ở chung một thời gian dài như vậy, bà cảm thấy Vương Tự Bảo còn đáng yêu hơn đứa con trai kia của mình. Nhất là Lâm Uyển Yên chưa từng chăm sóc cho Chu Lâm Khê, Chu Lâm Khê lại không thân thiết với bà, nên dần dần bà đem tình cảm yêu mến đối với con trai chuyển hết tới trêи người đứa con dâu thông minh hiểu chuyện này. Vì vậy, vừa rồi lúc Vương Tự Bảo hỏi bà, nếu thai này là nữ thì sao, bà không hề nghĩ ngợi liền buột miệng nói: Tôn nữ bà càng thích.

Vương Tự Bảo lắc lắc ống tay áo Lâm Uyển Yên, làm nũng nói: "Bà bà, người đừng nóng giận. Tuyệt đối đừng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận. Người xem. Con đã mời thần y ở Y Tiên Cốc tới trị vết sẹo trêи mặt cho người rồi. Người nể tình con hiếu thuận như vậy, nhất định phải nói tốt vài câu trước mặt công công giúp con nhé. Còn nữa, chuyện này nhất định không thể để Lâm Khê biết. Bây giờ chàng cũng sắp ra chiến trường rồi, dù sao cũng không thể để chàng phân tâm được!"

"Được rồi, con bớt ở đây ra vẻ đi. Chỗ Khê ca nhi cho dù ta muốn nói gì thì nó cũng sẽ không biết. Đến bây giờ ngay cả một phong thư nó cũng chưa từng viết cho ta." Nói đến đây, vẻ mặt Lâm Uyển Yên có hơi ảm đạm. Ôi chao! Tình cảm giữa bà và nhi tử không phải một hai ngày là có thể gần gũi được như mình và Bảo Muội.

Hơn nữa, nhi tử lớn rồi, sẽ không quá thân thiết với mẫu thân. Sớm biết vậy thì năm đó nên liều mạng sinh thêm một nữ nhi nữa thì tốt rồi.

"Bà bà, đừng nói Lâm Khê không viết thư cho người, ngay cả người làm thê tử như con mà chàng cũng không viết cho nữa." Vương Tự Bảo tỏ ra căm phẫn cáo trạng, an ủi Lâm Uyển Yên.

Lâm Uyển Yên làm vẻ mặt lừa quỷ nhìn Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo tương đối bình tĩnh tự nhiên nhìn Lâm Uyển Yên. Không sai, con quỷ bị lừa kia đúng là người đó.

Sau khi tình trạng của Vương Tự Bảo ổn định lại, Lương Thần và Mỹ Cảnh đưa một ít cháo trắng cùng rau dưa tới cho nàng. Sau khi rửa mặt xong, cho dù không muốn ăn, nhưng trước ánh mắt chăm chú của bà, Vương Tự Bảo cũng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng ăn một ít.

Chưa ăn được vài miếng, Vương Tự Bảo đã cảm thấy dạ dày cuộn lại, bịt miệng ra hiệu, may mà Lương Thần thông minh, lập tức bưng ống nhổ sạch sẽ tới đây.

Vương Tự Bảo lập tức ôm ống nhổ nôn thêm một trận.

Đợi nôn xong, mọi người lại khuyên nàng ăn thêm một chút, Vương Tự Bảo liên tục xua tay xin tha.

"Bỏ đi, đợi lát nữa lại ăn."

Lâm Uyển Yên đau lòng nói: "Thế thì đợi lát nữa rồi ăn. Bây giờ con thế nào rồi?"

"Con tốt hơn nhiều rồi. Đúng rồi bà bà, nếu người không tới, con còn định đưa Tôn tỷ tỷ và Mã lang trung qua đó xem mặt cho người đó." Vương Tự Bảo nhớ tới chính sự phải làm hôm nay.

"Con lo cho bản thân trước đi đã." Rõ ràng Lâm Uyển Yên có hơi do dự. Vết sẹo này cũng đã hơn hai mươi năm rồi, sao có thể chữa khỏi được?

Vương Tự Bảo vội vàng khích lệ nói: "Bà bà, chúng ta để Tôn tỷ tỷ xem trước. Sau đó mọi người lại nghe biện pháp mà con nói, có được không? Chúng ta tìm người thử xem. Khi thành công, bọn con sẽ dùng biện pháp mà con nói để chữa khuôn mặt cho người."

Lâm Uyển Yên gật đầu, "Vậy được rồi." Mặc dù không ôm hy vọng nhưng nếu đã có cơ hội thì ai cũng muốn thử một lần.

Sau khi Lâm Uyển Yên lấy khăn che mặt xuống, Tôn Xảo Dịch cẩn thận tiến lên kiểm tra, với năng lực hiện nay, quả thật nàng cảm thấy hơi bất lực.

Nàng nhìn Vương Tự Bảo nói: "Vết sẹo vừa dài vừa lồi giống như vậy, nếu như lúc đầu xử lý thỏa đáng thì có thể sẽ khiến vết sẹo mờ đi một chút, hoặc là cũng có thể xóa được. Nhưng bây giờ thời gian đã quá lâu. Thứ cho ta bất lực."

Vừa nghe Tôn Xảo Dịch nói như vậy, Lâm Uyển Yên đã hiểu rõ. Chu Vĩnh Hồng đã giúp bà tìm không ít lang trung tới xem vết sẹo trêи mặt. Đã nhiều năm như vậy, bà đã sớm mất lòng tin. Chỉ là khi nghe Vương Tự Bảo nhắc tới, bà mới có hy vọng lại.

Vương Tự Bảo cũng không thấy thất vọng với kết quả này, hơn nữa còn cảm thấy hợp tình hợp lý.

Nàng nở nụ cười nói: "Ừm. Kết quả này ta đã nghĩ đến từ sớm rồi. Vậy mọi người có muốn nghe về biện pháp của con không?"

"Biện pháp gì?" Tôn Xảo Dịch cũng coi như là một y si, vừa nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, hai mắt nàng sáng rực, nhìn chằm chằm Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo nhìn Lâm Uyển Yên, tiến lên kéo lấy cánh tay của bà nói: "Mọi người nghe con nói xem có thể làm được hay không?" Vương Tự Bảo lại suy nghĩ một chút, sắp xếp lại câu từ rồi bảo: "Tôn tỷ tỷ, không phải tỷ tương đối thành thạo điều trị vết thương và vết sẹo mới sao?"

Tôn Xảo Dịch gật đầu.

"Vậy chúng ta liền biến vết sẹo này từ cũ thành mới, không phải được rồi ư?"

"Điều này làm sao có thể? "Bởi vì giật mình nên giọng của Tôn Xảo Dịch hơi cao.

Vương Tự Bảo cười nói: "Sao lại không thể? Chẳng phải chỉ lấy bộ phận thừa này ra sao." Vương Tự Bảo chỉ vết sẹo lồi của Lâm Uyển Yên, nói tiếp: "Dùng lưỡi dao nhỏ vô cùng sắc bén gọt xuống, như vậy, vị trí này sẽ trở thành vết thương mới. Sau đó cầm máu. Trong khoảng thời gian này cần phải chú ý một điều quan trọng, đó chính là nhất định phải bảo đảm vết thương này được vệ sinh, sạch sẽ, không bị nhiễm bẩn. Cuối cùng sau khi vết thương kết vảy, lại dùng tuyết liên cao bôi lên hàng ngày, không phải là được rồi sao."

"Muội chờ một chút, để cho ta suy nghĩ thật kỹ. Hình như có thể được, thật sự có thể được." Tôn Xảo Dịch vội vàng tiếp nhận điều Vương Tự Bảo nói.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng gật đầu một cái rồi bảo: "Không chừng thật sự có thể thành công. Chỉ là cách này quá mạo hiểm."

Vương Tự Bảo nói rất rõ ràng, Lâm Uyển Yên cũng hiểu. Bà biết làm như vậy không chừng có cơ hội thành công, vì vậy kiên định gật đầu nói: "Thật ra ta không sợ mạo hiểm, cùng lắm thì còn không bằng bây giờ. Dù sao cũng đã như vậy rồi, còn không bằng dùng phương pháp Bảo Muội nói để thử một lần."

"Bà bà đừng lo lắng. Trước tiên chúng ta tìm vài người có sẹo ở bất kỳ chỗ nào, sử dụng biện pháp mà con nói thử nghiệm trêи người họ. Nếu như có thể được thì chúng ta mới áp dụng lên người người."

Tôn Xảo Dịch vỗ đùi nói: "Như vậy là tốt nhất. Hơn nữa nếu như có thể, ta còn muốn thử cải tiến tuyết liên cao xem. Tốt nhất là thêm vào mấy vị thuốc trừ sẹo vào trong đó. Đợi sau khi làm xong sẽ tìm người thử nghiệm."

"Chỗ muội còn có một vài bài thuốc dưỡng nhan gia truyền do tổ tiên của nhà sư phụ muội truyền lại, tỷ cũng cầm đi tham khảo xem."

"Bài thuốc gia truyền hả! Cái này mà muội cũng không tiếc ư?" Tôn Xảo Dịch giật mình nhìn Vương Tự Bảo hỏi.

Vương Tự Bảo hết sức hảo phóng nói: "Vì khuôn mặt của bà bà thì cái này có gì mà không bỏ được. Hơn nữa, muội còn có thể cùng nghiên cứu với tỷ, sau này dùng để dưỡng nhan cho mình."

"Được được được. Nhanh cho ta xem bài thuốc gia truyền nào." Tôn Xảo Dịch vội vàng thúc giục, "Phải rồi, muội còn phải mau chóng tìm cho ta vài người để làm thí nghiệm." Truy cập fanpage https://facebook.com/thichtruyen247 để tham gia các event hấp dẫn.

Đây chính là một chủ tử có tính tình nóng nảy.

"Tôn thần y, người không thể chờ một chút sao? Người không thấy thân thể chủ tử nhà ta không thoải mái ư?" Lương Thần bĩu môi, oán trách bảo.

Tôn Xảo Dịch hơi ngượng ngùng: "Đúng đúng đúng, chuyện này không vội, muội cứ làm từ từ là được."

Vương Tự Bảo nhìn dáng vẻ cồn cào ruột gan của Tôn Xảo Dịch, quả thật cảm thấy buồn cười, vì vậy nói: "Lát nữa ta sẽ để đám Lương Thần chép một bản các bài thuốc gia truyền rồi đưa qua cho tỷ. Người làm thí nghiệm cũng đã chọn xong rồi. Tỷ muốn bắt đầu lúc nào cũng được." Thấy Tôn Xảo Dịch vẫn ngượng ngùng, Vương Tự Bảo bổ sung: "Thật ra ta cũng rất sốt ruột. Đợi sau khi khuôn mặt của bà bà ổn hơn, ta còn muốn cùng bà bà đi dạo phố nữa."

Lâm Uyển Yên vỗ lên bàn tay Vương Tự Bảo, yêu thương nói: "Bà bà cũng hy vọng có một ngày như vậy. Có điều, cho dù khuôn mặt của bà bà chưa ổn, bà bà cũng sẽ đi dạo phố cùng con."

"Được. Đến lúc đó chúng ta muốn mua cái gì thì mua cái đó." Vương Tự Bảo giống như làm nũng mà dựa sát vào vai Lâm Uyển Yên.

Lâm Uyển Yên thật sự không có cách nào với người con dâu này, đã là người sắp làm mẹ rồi mà còn thích làm nũng như vậy.

Mấy ngày sau đó, Vương Tự Bảo vẫn không ngừng nôn nghén, Tôn Xảo Dịch thì cùng Mã Tử Kiện bắt đầu nghiên cứu bài thuốc dưỡng nhan được lưu truyền nghìn năm của dòng họ Lữ thị mà Vương Tự Bảo đưa cho.

Ngoài ra, hai người họ đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, cắt bỏ vết sẹo lớn hiện tại cho mấy người trong Hộ Bảo quân.

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!