Lọc Truyện

Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh - Tiền Mỹ Lâm

Phóng viên vẫn tiếp tục truy hỏi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi khuyên anh nếu có thời gian ở đây hỏi tôi, chẳng bằng viết một bài bác bỏ tin vịt đi. Tin tôi, bài báo này của anh nhất định sẽ hot, hơn nữa còn có thể được Đàm Tuyết Lăng chú ý đến.”

Nhìn đám phóng viên vẫn có chút nghi ngờ, anh cười nói tiếp: “Anh đang muốn hỏi tại sao lại clos những tin đồn thất thiệt?”

“Đại khái truyền thông là vì lưu lượng, điên cuồng bịa chuyện thôi.”

Triệu Đại Vĩ nói: “Dù sao, tôi bảo đảm với anh, ngày mai Đàm Tuyết Lăng sẽ tham gia nhạc hội, giọng cũng không sao, cũng sẽ không hát nhép.”

Phóng viên càng tin tưởng Triệu Đại Vĩ là người biết chuyện nội bộ.

“Mấy phóng viên truyền bá tin tức như các người, còn cần cái này?” Triệu Đại Vĩ cười xoay người, đi vào trong khách sạn.

Phóng viên bối rối.

Truyền bá tin tức cũng không cần chứng cớ?

Suy nghĩ một chút, anh ta tự nhủ: “Có đôi khi, đúng là có thể không cần chứng cứ, hơn nữa còn có thể thay đổi chứng cứ… haizz, nghề làm tin tức này đã trở nên bẩn thỉu xấu xa như thế đấy.”

Sau khi suy xét lời của Triệu Đại Vĩ, phóng viên lập tức quyết định quay trở lại, viết một tin bác bỏ tin đồn thất thiệt, bày tỏ giọng của Đàm Tuyết Lăng chẳng có vấn đề gì, hơn nữa anh ta còn tận mắt nhìn thấy Đàm Tuyết Lăng, cũng tự mình xác nhận với Đàm Tuyết Lăng vấn đề cổ họng!

Sau khi tin tức này được đăng tải, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Mấy phóng viên truyền thông tin tức khác, từng người một trợn mắt há mồm, trong lòng cũng thầm nó, anh này, chẳng phải anh luôn đứng ngoài cửa, ngay cả cửa khách sạn cũng chưa bước qua? Anh tự mình thấy cái rắm đấy!

Nhưng nói thật, bọn họ cũng bội phục sự can đảm của ký giả này, cũng hâm mộ người phóng viên này, thu được sự chú ý.

Nhưng dường như bọn họ mong đợi, ngày mai Đàm Tuyết Lăng sẽ tự mình xuất hiện, sau đó cổ họng thật sự có vấn đề, sau đó để xem tên phóng viên kia sẽ dọn dẹp thế nào.

….

Triệu Đại Vĩ chắc chắn rằng mọi người cũng tới đây vì vấn đề cổ họng của Đàm Tuyết Lăng, thế là anh quyết định tận mắt đến nhìn Đàm Tuyết Lăng một chút.

Không vì điều gì khác, chỉ vì sự hợp tác trong tương lai.

Nói thế nào Đàm Tuyết Lăng cũng là ngôi sao lớn, nói không chừng tương lai giữa anh và Đàm Tuyết Lăng sẽ có không ít hợp tác.

Nghĩ tới đây, Triệu Đại Vĩ đi tới phòng nữ hoàng của Đàm Tuyết Lăng.

Lúc này.

Trong phòng hoàng hậu của Đàm Tuyết Lăng có bảy tám vệ sĩ đang đứng canh bên trong!

Hiển nhiên, có kinh nghiệm tối hôm qua, Đàm Tuyết Lăng đã chuẩn bị rất nhiều đối với vấn đề an ninh của mình.

Triệu Đại Vĩ vừa ra khỏi cửa tháng máy, anh đã nhìn thấy hai người vệ sĩ.

Vệ sĩ nhìn Triệu Đại Vĩ, sau đó làm động tác ngăn cản, nói: “Nếu như đến tìm Đàm Lăng Tuyết, thế mời anh về cho.”

“Cô Đàm Tuyết Lăng bây giờ không muốn gặp bẩt kỳ ai.”

Triệu Đại Vĩ nói: “Anh thông báo giúp một tiếng, nói tôi chính là Triệu Đại Vĩ, tôi tin cô ấy sẽ đồng ý gặp tôi.”

Vệ sĩ nhíu mày.

Trước có mấy người cũng nói mấy lời như thế làm hại bọn họ bị người đại diện của Đàm Tuyết Lăng, Hồ Hân Duyệt phê bình, thế nên lần này thái độ của họ vô cùng kiên quyết.

“Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Bây giờ cô Tô không muốn gặp bất kỳ ai!” Vệ sĩ nói.

Triệu Đại Vĩ không biết làm sao, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Đàm Tuyết Lăng.

Tối hôm qua anh đã trao đổi phương thức liên lạc với Đàm Tuyết Lăng.

Đàm Tuyết Lăng nhìn thấy cuộc gọi của Triệu Đại Vĩ, có chút bất ngờ, sau khi nhận, giọng điện có chút nũng nịu, hỏi: “Triệu tổng, có chuyện sao?”

Triệu Đại Vĩ nghe thấy tiếng nói của Đàm Tuyết Lăng ở đầu bên kia tựa như có chút khàn khàn.

Sau đó anh nói: “Tôi đang đứng trước cửa thang máy dưới tầng của cô đây, nhưng lại bị vệ sĩ của cô chặn lại.”

“Sao? Tôi sẽ lập tức bảo bọn họ cho anh qua!”

Đàm Tuyết Lăng bảo người đại diện Hồ Hân Duyệt của mình xử lý chuyện này.

Hồ Hân Duyệt vô cùng sửng sốt.

Đàm Tuyết Lăng cũng có bạn bè ở những nơi như thành phố Khâu Dã này?

Hồ Hân Duyệt thấy Triệu Đại Vĩ là đàn ông, nhanh chóng cảm thấy kinh ngạc hơn.

Cô ta dùng ánh mắt rất nghi ngờ quét tới quét lui trên người Triệu Đại Vĩ, cô ta cũng chẳng hề che giấu việc mình không thích Triệu Đại Vĩ.

“Anh tìm Tuyết Lăng? Có chuyện gì thế?” Hồ Hân Duyệt kiêu ngạo hỏi.

“Tôi có thể trị khỏi cổ họng cho Đàm Tuyết Lăng.” Triệu Đại Vĩ dứt khoát nói.

“Thật sao?” Trong lòng Hồ Hân Duyệt chợt kinh ngạc.

Triệu Đại Vĩ nói: “Với thái độ này của tôi, nói thật tôi thấy không vui vẻ lắm. Nếu như cô cảm thấy mục đích của tôi không đơn thuần, thế bây giờ tôi sẽ đi ngay.”

Triệu Đại Vĩ xoay người ấn nút thang máy.

Hồ Hân Duyệt vội vàng nói: “Nếu anh có thể chữa khỏi cho Đàm Tuyết Lăng, thế tôi sẽ nói xin lỗi anh!”

Triệu Đại Vĩ hỏi: “Chẳng phải tôi đã nói với Đàm Tuyết Lăng tôi muốn tới sao? Với thái độ này của cô, nếu không nể mặt Đàm Tuyết Lăng là bạn, thế tôi đã đi từ lâu rồi.”

“Thật sự xin lỗi, thật lòng xin lỗi!” Thân là người đại diện, tốc độ thay đổi sắc mặt của Hồ Hân Duyệt còn nhanh hơn cả chó.

Triệu Đại Vĩ nói: “Thế đưa tôi vào.”

Ngay sau đó, Hồ Hân Duyệt dẫn Triệu Đại Vĩ bước vào phòng nữ hoàng của Đàm Tuyết Lăng.

Sau khi Triệu Đại Vĩ bước vào, có đôi chút thán phục.

Quả nhiên nơi này không hỗ là phòng nữ hoàng, không gian bên trong vô cùng lớn, được sửa sang lại nguy nga lộng lẫy, đần tiên nhìn vào bên trong, Triệu Đại Vĩ cảm thấy nơi này khiến người ta cảnh đẹp ý vui.

Đương nhiên thứ đẹp nhất là bản thân Đàm Tuyết Lăng.

Đàm Tuyết Lăng mặc một chiếc áo đầm dài hai dây màu phấn nhạt, không nói tới vóc người cao gầy, eo thon gọn, trông vô cùng yêu kiều.

Thân là phụ nữ, Đàm Tuyết Lăng cũng xem như không tiếc với bản thân mình.

Thông qua cổ áo chữ V của chiếc váy hai dây, Triệu Đại Vĩ còn nhìn thấy da thịt trắng nõn bên dưới cổ áo của Đàm Tuyết Lăng, cùng những đường cong uyển chuyển.

Đàm Tuyết Lăng nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, lập tức đi tới, kinh ngạc tò mò nói: “Triệu tổng, tại sao anh lại tới đây?”

“Nghe nói cổ họng cô có vấn đề, tôi tới xem một chút.”

“Ừ.” Đàm Tuyết Lăng cúi đầu than thở: “Ngày mai sẽ là buổi nhạc hội của tôi, nhưng giọng của tôi vẫn không có chuyển biến tốt, bây giờ tôi cũng sắp tuyệt vọng rồi.”

Nhìn thấy Đàm Tuyết Lăng lo âu, mệt mỏi vùng với vẻ không biết làm sao, Triệu Đại Vĩ nói: “Thật không dám giấu gì cô, ngoài là môt ông chủ, tôi còn là một bác sĩ.”

“Sao cơ?” Hai mắt Đàm Tuyết Lăng sáng lên!

Không nói tới gì khác, Triệu Đại Vĩ dám nói những lời này, vậy cũng nói rõ chắc hẳn Triệu Đại Vĩ đã chắc chắc có thể chữa khỏi cho cổ họng của cô.

“Thật sao?” Trên mặt Đàm Tuyết Lăng hiện vẻ hy vọng.

“Để tôi xem tình hình của cô trước rồi nói sau.” Triệu Đại Vĩ đưa tay ra: “Trước tiên để tôi bắt mạch cho cô.”

“Anh là bác sĩ Trung y sao?” Thật ra Đàm Tuyết Lăng cũng không tin tưởng vào Trung Y cho lắm.

Nhưng trước mắt cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Xem như là vậy đi.” Sau khi Triệu Đại Vĩ bắt mạch cho Đàm Tuyết Lăng xong, phát hiện không phải bởi vì bị nhiễm lạnh, hay bởi vì khẩn trương dẫn đến dây thần kinh giọng nói căng thẳng quá mức.

Đàm Tuyết Lăng nhìn Triệu Đại Vĩ bắt mạch cũng được một lúc, liền hỏi: “Thế nào, có trị được không?”

“Cũng tương đối đơn giản, chỉ cần tiến hành xoa bóp thích hợp vào đúng vị trí cổ họng, giọng của cô có thể hoàn toàn không phục.

Nghe Triệu Đại Vĩ nói thế, Hồ Hân Duyệt nói: “Chúng tôi đã mời rất nhiều bác sĩ tới xem, đều nói không thể khôi phục được trong khoảng thời gian ngắn, thế mà anh lại nói đơn giản, chẳng lẽ tài nghệ y thuật của anh không tốt lắm sao?”

Hồ Hân Duyệt vẫn cảm thấy mình nói xin lỗi quá sớm, hẳn nên xem chất lượng y thuật của Triệu Đại Vĩ trước rồi quyết định xem có cần xin lỗi hay không cũng chưa muộn.

Triệu Đại Vĩ liếc Hồ Hân Duyệt một cái: “Sao cô không nói, là những vị bác sĩ do cô mời tới không có khả năng?”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!