Lọc Truyện

Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh - Tiền Mỹ Lâm

“Triệu tổng, cây đàn mộc cậu mang về lần trước, chúng tôi đã trồng thử nghiệm nấm sò, phát hiện sử dụng cây đàn mộc có thể trồng ra được loại nấm dại có mùi thơm rất đặc biệt!”

“Hơn nữa, cậu có biết không, Triệu tổng, mùi thơm của cây đàn mộc này vậy mà lại nồng hơn cả mùi thơm của Đàn Hương Tịch Dương!”

Phương Thư Du cứ thế không ngừng nói.

“Tốt!” Triệu Đại Vĩ mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, thì tiếp theo tôi sẽ phụ trách làm đàn mộc với số lượng lớn, các cô phụ trách làm các loại túi để đựng nấm dại!

Muốn trồng được nấm dại thì điều quan trọng nhất là túi đựng nấm, thứ này không được qua loa.

“Chờ đã, Triệu tổng, mặc dù chúng tôi đã ngửi được mùi hương của nấm sò được trồng ra, nhưng chúng tôi vẫn không biết cụ thể mùi vị khi ăn là như thế nào, chuyện này cần phải được kiểm chứng lại.” Phương Thư Du nhắc nhở.

“Chuyện này để tôi! Tài nấu nướng của tôi chắc có thể phát huy tối đa ưu thế của các nguyên liệu nấu ăn rồi.”

“Ồ?” Phương Thư Du kinh ngạc nhìn Triệu Đại Vĩ, trong lòng thầm nghĩ tài nấu nướng của cậu còn có thể tốt như vậy sao?

Trong lòng cô ấy không tin, thậm chí còn cảm thấy Triệu Đại Vĩ đang khoác lác!

Đương nhiên, dù sao Triệu Đại Vĩ cũng là ông chủ của cô ấy, cô ấy không được nghi ngờ.

Sau đó, cô ấy xoay người đi ra ngoài, cầm lấy nấm sò vừa trồng đưa đến trước mặt Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ ngửi một chút, quả thực có một mùi thơm không thuộc về nấm sò bình thường.

Phương Thư Du nói: “Vì nấm sò bảy ngày đã có thể ra mọc ra được nấm, coi như là một trong những loại nấm mọc nhanh nhất, vì vậy tạm thời chúng tôi đều sử dụng nấm sò để tiến hành thử nghiệm. Sau này, các loại nấm khác cũng có thể được trồng trước, tiến hành khảo sát, đợi đến khi khảo sát thành công, thì sẽ trồng trên diện tích rộng.”

“Còn nữa, Triệu tổng, dịch dinh dưỡng mà cậu cho thực sự vô cùng hữu ích, chỉ là tôi không biết nấm mọc dại mọc nhanh như vậy thì có ảnh hưởng đến dinh dưỡng của nó hay không.”

Triệu Đại Vĩ giải thích: “Sở dĩ nó được gọi là dịch dinh dưỡng là vì nó có dinh dưỡng, vì vậy cô không cần phải lo lắng về vấn đề dinh dưỡng của nấm.”

Vừa nói chuyện, anh vừa xé những cây nấm sò to béo, sau đó bắt đầu xào nấm theo cách riêng của mình.

Không lâu sau, trên bàn xuất hiện một đĩa nấm sò xào.

Phương Thư Du ngửi một chút thì sững sờ!

Thơm!

Thực sự rất thơm!

Chỉ cần ngửi là cảm thấy nhất định đó là món ăn do đầu bếp chế biến, không cần ăn thử cũng có thể cảm nhận được sự thơm ngon của nó!

Triệu Đại Vĩ đưa đũa cho Phương Thư Du.

Phương Thư Du vội vàng ăn ngấu nghiến.

“Ăn vào thấy rất ngon, vị nước canh đậm đà, cảm giác giống như không thể tan trong miệng, hương vị của loại nấm này thậm chí còn giống như xông lên đến tận não!”

“Ngon quá!” Phương Thư Du nhanh chóng nhận xét.

Triệu Đại Vĩ thầm nói cô chưa từng ăn món ăn ngon đúng không, vẻ mặt này này cũng hơi khoa trương rồi.

Nhưng Phương Thư Du thực sự cảm thấy vô cùng ngon, thậm chí có thể gọi là mỹ vị nhân gian!

Triệu Đại Vĩ tự mình thử một miếng, cũng cảm thấy loại nấm sò này ngon hơn nấm sò bình thường rất nhiều.

Trong đó có công lao của linh thủy, cũng có công lao của Tịch Nhật Đàn.

Sau khi xác nhận nấm sò được trồng ra ăn rất ngon, Triệu Đại Vĩ dặn dò Phương Thư Du không ngừng cố gắng.

Sau đó, Triệu Đại Vĩ thường mang một ít nhánh cây của Tịch Nhật Đàn về nhà.

Tuy nhiên, anh không trực tiếp chặt cây vì không có nhiều tác dụng.

Tịch Nhật Đàn nguyên sinh thực sự quá quý giá, chặt một cậy thì sẽ ít đi một cây.

Sau khi lấy được không ít Tịch Nhật Đàn, chuyện tiếp theo Triệu Đại Vĩ làm là giao cho Phương Thư Du và Dư Hà.

...

Thời gian chớp mắt đã trôi qua.

Nửa tháng qua.

Vụ nấm đầu tiên được trồng bằng Linh Thủy và Tịch Nhật Đàn đã chính thức bắt đầu được chuẩn bị để cung cấp cho Trường Ca Thái Vi và các khách sạn chi nhánh của Trường Ca Thái Vi.

Phương Thư Du và Dư Hà đến với nhau và yêu cầu Triệu Đại Vĩ ghi công.

“Triệu tổng, cậu đi xem chút đi đi, những cây nấm Boletus mà cậu cần để thay thế nấm hoang dã ở trong nhà kính của chúng ta cuối cùng cũng trồng được rồi!”

Hai người lập tức chạy đến, thêm vào đó vì thời tiết nắng nóng nên trên mặt hai người đã thấm đẫm mồ hôi.

Nhìn dáng vẻ thở không ra hơi của hai người họ, Triệu Đại Vĩ mỉm cười nói: “Xem ra là bội thu rồi, nếu không hai người cũng sẽ không vui mừng như vậy.”

Thực ra, vụ nấm sò đầu tiên đã được cung cấp cho khách sạn Trường Ca Thái Vi với quy mô nhỏ.

Nhưng giá trị của nấm sò không cao, Tịch Nhật Đàn lại hiếm, vì thế nấm sò chỉ được cung cấp với số lượng ít, và cái chính vẫn là những loại nấm có giá trị cao như nấm Boletus.

Bây giờ, cực khổ chuẩn bị trong thời gian dài như vậy, thời khắc thu hoạch cuối cùng đã đến!

Triệu Đại Vĩ, Phương Thư Du và cả Dư Hà cùng nhau đi đến nhà kính trồng nấm.

Hiện giờ có rất nhiều nhân viên làm việc trong nhà kính trồng nấm.

Kể cả rất nhiều cô dì chú bác.

Những người này đều không muốn làm nông ở nhà, trái lại họ thích làm việc trong xưởng của Triệu Đại Vĩ.

Tiền lương Triệu Đại Vĩ trả cho mọi người từ trước đến giờ không bao giờ dưới ba nghìn nhân dân tệ, nhưng làm nông trong thôn chỉ có thể kiếm được ba nghìn nhân dân tệ một tháng.

Hơn nữa, ngay cả ở trong thành phố, mức lương ba nghìn nhân dân tệ cũng đặc biệt khó kiếm đối với những người dân nông thôn như họ.

Vậy còn không bằng đến xưởng của Triệu Đại Vĩ ở gần đó làm việc!

Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đến, bình thường vẫn đều là những người thuộc thế hệ chú bác của Triệu Đại Vĩ, họ đều hét lên: “Triệu tổng!”

Triệu Đại Vĩ khẽ gật đầu, sau đó nhìn tình hình sinh trưởng của những cây nấm.

Ánh mắt anh nhìn về phía những túi đựng nấm được sắp xếp ngay ngắn.

Điều khiến anh vui mừng chính là giống như Phương Thư Du và Dư Hà đã nói, nấm trúng mùa bội thu!

Chỉ nhìn thấy trên túi đựng đều là những cây nấm Boletus mọc lên dày đặc, nhìn trông giống như đã tiến vào một biển nấm Boletus.

Triệu Đại Vĩ tiện tay chọn một cây nấm Boletus.

Anh phát hiện ra cây nấm Boletus này hình như mập mạp đẹp mắt hơn nấm Boletus bình thường, trông vừa to vừa mềm.

Phương Thư Du vui vẻ hỏi Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, cậu nhìn cây nấm boletus này, vừa thô vừa to, hơn nữa cây này còn có kích thước cơ bản phổ thông!”

Trái lại Dư Hà nghe Phương Thư Du nói như vậy, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Cô ấy không nói gì, chỉ đỏ mặt lên.

Triệu Đại Vĩ cầm lấy cây nấm Boletus nghiêm túc nhìn và nói: “Quả thực rất thô.”

Phụt!

Dư Hà không nhịn được bật cười.

“Sao thế?” Triệu Đại Vĩ và Phương Thư Du đều quay đầu lại nhìn Dư Hà, hai người đều cảm thấy khó hiểu.

“Không có gì, hai người cứ tiếp tục đi.” Dư Hà vẫn không nhịn được bật cười.

“Mau nói đi, cô cười cái gì thế?” Phương Thư Du lại không buông tha cho Dư Hà.

Dư Hà đành phải nói: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy cây nấm Boletus này mọc lên trông rất thú vị, sau đó hai người đột nhiên lại nói cây nấm Boletus này vừa thô vừa to...”

“Đúng vậy, cây nấm boletus này...”

Nói được nửa câu, khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thư Du đã đỏ như tôm chín.

Triệu Đại Vĩ nhìn kỹ hơn một chút, phát hiện thực sự có hơi giống, chỉ là không dài như vậy.

“Nghĩ cái gì đấy?” Triệu Đại Vĩ nhìn bọn họ với ánh mắt khinh bỉ: “Nói giống như ai cô đã từng nhìn thấy ấy!”

Phụt!

Phương Thư Du và Dư Hà càng không nhịn được nữa.

Hai người họ ế bằng thực lực nhiều năm như vậy, quả thực chưa từng tìm đàn ông để tận mắt chứng thực.

Biểu cảm trên mặt của hai cô gái xinh đẹp vừa xấu hổ vừa không nói nên lời.

Triệu Đại Vĩ nói: “Đã thu hoạch được mùa, vậy thì cố gắng hái đi, tôi đi gọi Đại Trụ để chuẩn bị đưa nấm Boletus đến khách sạn.”

Sở dĩ Triệu Đại Vĩ tiếp tục ở lại Phong Lâm lâu như vậy chính là để đợi ngày này.

Chỉ cần xác định có thể cung cấp nấm boletus cho khách sạn, sau đó nhận được phản hồi tốt, vậy thì anh cũng không phải đi hái nấm dại mỗi ngày, đồng thời cũng có thể đi làm những việc khác.

Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Vương Đại Trụ bảo anh ta lái xe đến nhà kính trồng nấm.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!