Dù đã năm năm xa cách về mặt địa lý nhưng ba người họ vẫn liên lạc cho nhau thường xuyên, mối quan hệ vẫn rất tốt chứ không hề có dấu hiệu phai nhoà.
"Chẳng phải cậu còn có Diệp Tinh Húc sao?" Tô Chỉ Nhược cười mà đáp lại.
"Phải đấy tiểu bảo bối, em còn có anh mà!" Lúc này Diệp Tinh Húc đi đến, đi cạnh anh còn có Hoắc Tử Sâm.
Diệp Tinh Húc bày ra bộ mặt cưng chiều Dương Hy, đưa tay ôm lấy eo của bạn gái mình mà kéo nhẹ vào lòng.
"Lâu rồi không gặp đấy Tô Chỉ Nhược!" Diệp Tinh Húc nhìn Tô Chỉ Nhược mà nói.
Tô Chỉ Nhược nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu xem như đáp lại, lúc này Hoắc Tử Sâm mới tiến lên một bước gần cô hơn mà nói.
"Lâu rồi không gặp!" Giọng nói của anh vẫn trầm ấm như ngày nào, mang đâu đó trong âm điệu còn có chút hồi hộp, bồi hồi.
"Lâu rồi không gặp!" Cô cũng đáp lại.
Cả hai nhìn nhau, mắt mắt song song. Như là một khoảng động lại, dường như là đang muốn nói với nhau điều gì đó, cả hai còn có rất nhiều chuyện muốn nói cho nhau nghe nhưng có lẽ đây không phải là lúc thích hợp.
"Tuần sau tớ và Tinh Húc kết hôn, cậu làm phù dâu cho tớ nhé?" Dương Hy nhìn cả hai người đó thấy có vẻ hơi bất ổn nên liền chuyển chủ đề khác.
"Được!" Tô Chỉ Nhược không chần chờ hay suy nghĩ gì mà liền lập tức đồng ý.
Ngày kết hôn là ngày quan trọng đối với một cô gái, người bạn thân như cô đây không thể nào không góp mặt.
Diệp Tinh Húc nghe vậy liền nhanh miệng nói thêm vào.
"Vậy Hoắc Tử Sâm sẽ làm phù rễ nhé!" Câu nói này của Diệp Tinh Húc như đã quyết định thay cho Hoắc Tử Sâm.
Tử Sâm nghe thế cũng không đáp lại gì cũng chứng tỏ rằng anh đã ngầm đồng ý.
Diệp Tinh Húc từ lúc quen biết Dương Hy cho đến khi hẹn hò và tính tới thời điểm hiện tại thì anh đã thay đổi nhiều vô cùng. Từ một cậu ấm nhà giàu chỉ biết chơi bời lêu lỏng, không chăm chỉ làm việc mà suốt ngày cứ hết quán bar rồi đến trường đua xe cá cược với các thiếu gia khác. Khi quen Dương Hy thì anh cũng từ từ học cách thay đổi bản thân, để cưa cầm để khiến cho Dương Hy động lòng thì Diệp Tinh Húc đã cố gắng nổ lực rất nhiều.
Trước đây là một chàng nhị phú gia với tài sản nhiều vô kể, sinh ra đã đứng sẵn trên đỉnh của danh vọng và quyền lực. Cộng thêm đó là vẻ ngoài phong lưu, tuấn tú khiến bao cô nàng muốn đổ gục. Vì vậy để cưa cẩm một cô gái đối với Diệp Tinh Húc đó chính là điều quá mức dễ dàng. Nhưng với Dương Hy thì lại khác, những chiêu trò màu mè, hay lời hay tiếng đẹp trước kia dùng để cưa cẩm người khác thì đối với Dương Hy nó đều vô tác dụng. Thậm chí là còn bị bơ một cách đẹp đẽ.
Từ hai năm trước Diệp Tinh Húc đã có ý muốn cưới Dương Hy nhưng vì gia đình vẫn chưa cho phép, họ biết Diệp Tinh Húc đang làm rất tốt, đang thay đổi bản thân. Nhưng vì sợ con trai mình sẽ lơ là chức trách, chức vụ tại công ty vẫn chưa ổn định. Huống hồ chi gia đình của Dương Hy cũng không phải dạng tầm thường, cũng là gia đình có truyền thống kinh doanh lâu năm trong giới.
Một cô gái xuất thân danh giá mà cưới về một kẻ vô dụng, không có địa vị ổn định như con trai mình thì quả thật là khổ cho Dương Hy. Vì vậy mới trì trệ đến hiện tại, bây giờ thì Diệp Tinh Húc cũng đã thành công bước lên vị trí tổng giám đốc. Chính thức cai quản toàn bộ công ty, đã có địa vị, có quyền lực thì anh cũng có thể danh chính ngôn thuận rước nàng về làm dâu rồi.
Lát sau thì không khí cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn bởi vì tiếng nhạc của các nhạc công đã bắt đầu ngân vang, Hoắc Tử Sâm không ở lại cùng nói chuyện mà anh phải sang đứng cạnh bố mẹ mình để gặp vài vị khách quý.
Tô Chỉ Nhược đứng cùng Dương Hy một lát thì cũng không nhịn được mà lượn lờ đi nơi khác, nhìn thấy Diệp Tinh Húc cứ lẽo đẽo đu theo Dương Hy, còn phát cẩu lương cho cô xem. Thật là không nuốt trôi nổi mà, nhưng dù sao thì cô cũng rất vui mừng cho Dương Hy vì đã kiếm được một nữa còn lại, biết yêu thương quan tâm chăm sóc mình như Diệp Tinh Húc.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Tô Chỉ Nhược liền va phải một người đàn ông, theo phản xạ cô liền lập tức nói xin lỗi bằng tiếng anh.
"I'm so sorry!"
"Không sao!" Người đàn ông đáp lại.
Tô Chỉ Nhược nhìn qua thì biết là người Trung Quốc, cô gật đầu mỉm cười nhẹ đáp lại. Đánh giá sơ lược vài giây từ trên xuống dưới thì cũng thấy có sự đặc biệt khác rõ với các thiếu gia khác. Đương nhiên để vào được đây thì chỉ có giới thượng lưu nên cô không xét giàu nghèo vì ở đây khách tham gia hầu như chỉ có giới thượng lưu.
"Nancy?" Người đàn ông nhìn cô quan sát một chút sau đó liền nhận ra cô ngay, khoé miệng anh khẽ cong lên tạo ra một đường cong vừa đẹp vừa thu hút.
"Là tôi, anh... có việc gì sao?" Tô Chỉ Nhược có chút đề phòng cô hỏi lại.