Lọc Truyện

Thiên Tử cũng không biết cơn gió nào đưa vị tổng giám đốc này đến đây, đã thế lại nhiệt tình như vậy! 

Bình thường cậu tìm đến công ty mà người đàn ông này cũng không hề bố thí cho cậu sắc mặt tốt, nhưng hôm nay lại khác, dường như đã thay đổi 180 độ. 

Uống nhầm thuốc sao? Hay dây thần kinh nào đó đứt ra không đúng lúc? 

“Một ly sinh tố bơ!” Cậu nhóc quay đầu nói với phục vụ đứng sau lưng mình. 

Rồi dùng nét mặt nghi ngờ hỏi Vương Đình Quân: “Chú muốn gặp cháu có chuyện gì vậy?” 

Cái thái độ đúng chuẩn cha nào con nấy, không hề có sự uyển chuyển nào! 

“Chú nói chuyện phiếm với cháu một chút không được sao?” Anh hỏi, càng lúc càng cảm thấy cậu nhóc này thú vị, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, huống hồ đứa nhỏ này giống cả lông cả cánh, trong lòng dâng lên một Cỗ tự hào. 

Tính ra người phụ nữ kia cũng dạy con không tệ! 

“Ồ, không ngờ cái ghế tổng giám đốc lại nhàn hạ như vậy nha!” Rõ ràng là đang mỉa mai anh nha! 

Chưa có ai dám nói chuyện với anh với cái giọng điệu cà phất cà phơ như thế! 

Nhưng anh lại không hề tức giận! Ai bảo thằng nhóc này là con trai anh chứ! 

Vương Đình Quân chỉ mỉm cười không đáp lại, trên mặt bày ra nét cưng chiều không hề che dấu làm Thiên Từ có cảm giác nổi da gà, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cậu nhóc lại có cảm giác rờn rợn nha! 

Vị tổng giám đốc trước mặt này có khi nào bị ai nhập không? Sao thái độ lại khác hoàn toàn mấy lần gặp trước đây thế? 

Phục vụ mang đồ uống lên, Thiên Tử nói cảm ơn rồi bắt đầu ngồi ăn, cậu không tin chú này chỉ gọi cậu ra để nói chuyện phiếm, để xem ai kiên nhẫn hơn ai. 

Thấy con trai của mình ngồi ăn ngoan ngoãn trước mặt Vương Đình Quân cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, cảm giác này đúng là không tệ chút nào. 

“Lúc trước cháu nói cháu không có ba sao?” 

Thiên Tử đang chăm chú thưởng thức ly sinh tố bơi thì nghe hỏi một câu như vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn Vương Đình Quân, ung dung trả lời: 

“Đúng vậy, đừng nói là chú muốn làm ba cháu nha?” 

Vương Đình Quân hơi lúng túng khi nghe cậu nhóc hỏi như vậy, nếu anh nói anh là ba của nó thì nó có giận anh không, nhưng nếu không nói thì không biết phải làm sao, lần đầu tiên anh cảm thấy có một việc xoắn não như vậy! 

Nhưng dù sao đây cũng là sự thật, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì thì chúng cũng biết thôi! 

Thay vì nghe từ miệng người khác, ít nhất nghe từ miệng anh thì thằng nhóc sẽ thoải mái hơn đúng không? 

“Nếu chú nói chú là ba cháu, cháu có tin không?” 

“bang” chiếc muỗng Thiên Tử đang cầm bỗng nhiên rơi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Đình Quân để xác thực đáp án. 

Vương Đình Quân cũng không hề né tránh, đây là sự thật! 

Thấy ánh mắt bình tĩnh của Vương Đình Quân, Thiên Từ có chút bối rối, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi! 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!