Trần Lão Tướng quân cười: "Vẫn nóng nảy như thế. Được ... Nguyên Trung, đưa Lam Tinh ra diễn võ trường."
"Lam Tinh, trưa thì khỏi về ... ta bày tiệc, ngươi ở lại uống với ta vài chén!"
Ninh Trần ôm quyền: "Lam Tinh tuân mệnh!"
Phủ Tướng Quân rộng lớn, có riêng một diễn võ trường.
Ở ngay kinh thành mà dám tự nuôi quân, ngoài Huyền Đế ra chỉ còn Trần Lão Tướng quân.
Có điều những tướng sĩ này đều có tên trong sổ sách cả, đều là cựu thuộc hạ từng theo Trần Lão Tướng quân, số lượng cũng không nhiều.
Ninh Trần theo Nguyên Trung tới diễn võ trường.
Lúc nãy trên đường đã hỏi, Nguyên Trung họ Tề, tên đầy đủ là Tề Nguyên Trung.
Trên diễn võ trường, một nhóm tráng hán vạm vỡ, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, vác khúc gỗ tròn chạy vòng quanh, mồ hôi tuôn như mưa.
Ninh Trần chợt ngẩn ngơ, như thể vừa trở lại đời lính năm nào.
"Lam công tử, công tử cứ chạy theo bọn họ trước, khởi động người đã."
"Được!"
Ninh Trần không dông dài, cởi áo choàng dày gấp lại đặt sang bên, rồi cởi lớp áo mỏng bên trong, để lộ nửa thân trên gầy khẳng khiu.
Hắn nhìn vóc dáng mình, gầy như bộ xương, hơi ngượng.
Tề Nguyên Trung cười nói: "Lam công tử, trời lạnh lắm, công tử yếu người, kẻo cảm lạnh đấy."
"Không sao đâu, Tề ca, đừng đặc cách cho ta."
Ninh Trần bước tới, chật vật vác một khúc gỗ tròn, hai chân run lẩy bẩy.
Tề Nguyên Trung vội nói: "Lam công tử, đổi khúc nhỏ hơn đi? Không thể vội được, cứ tăng dần từng bước."
Ninh Trần ngượng ngùng gật đầu đồng ý.
Bởi giờ đừng nói chạy, đi bộ thôi cũng đã chật vật.
Cuối cùng hắn vẫn đổi sang khúc gỗ nhỏ hơn, chạy theo các tướng sĩ.
Nhưng cơ thể này quá tệ; mới một vòng đã thở hồng hộc.
'Lam công tử, nghỉ một lát đi?"
Đám tướng sĩ này chính là những người khi nãy vây quanh Ninh Trần ở cổng.
Thấy Ninh Trần mệt đến đỏ bừng mặt mũi, mồ hôi lấm tấm, họ lo thân thể hắn chịu không nổi.
"Ta không sao, mới bấy nhiêu đã là gì? Luyện thường đổ nhiều mồ hôi, ra trận bớt đổ máu. Cố lên, chạy tiếp!"
Tưởng đâu công tử yếu ớt như Lam Tinh cùng lắm chạy nổi hai vòng.
Nào ngờ Ninh Trần một mạch chạy hơn chục vòng; mồ hôi văng như tắm, thở dốc như trâu mà vẫn không có ý định dừng.
Ý chí như vậy khiến các lão binh từng lăn lộn nơi chiến trường cũng phải khâm phục.
Công tử kinh thành, ra đường hoặc cưỡi ngựa hoặc ngồi kiệu, yếu ớt, ẻo lả. Người tài hoa vô song như Ninh Trần mà chịu lẫn lộn với đám thô phác như họ, lại còn kiên trì đến thế, quả là mở mang tầm mắt.
"Lam công tử, mười lăm vòng rồi, nghỉ chút đi?"
Tề Nguyên Trung hô lớn, sợ Ninh Trần mệt đến sinh chuyện.
"Không cần, ta còn chạy thêm mấy vòng nữa."
Ninh Trần chạy đủ hai mươi vòng mới dừng.
Một nhóm tráng hán ùa lại: người đưa nước, người xoa bóp, xoa cho máu huyết lưu thông, đỡ mỏi.
"Lam công tử, thơ của công tử giờ có tiền cũng khó mà mua, tùy tiện bán một bài cũng cơm no rượu say ... sao còn chạy toi đay tu hành xác vậy?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!