Đúng là nơi này khoảng cách có chút gần với trường học, Hạ Nhạc Nghi chỉ cần ngồi trên xe, chưa đến ba phút đã có thể đến trường.
Lưu Bách để cô ở bên ngoài trường theo ý của cô, anh ta nói cô cứ vào trước, lúc đầu cô còn không đồng ý, nhưng sau đó anh ta lại bảo là do Mạc Hàn Lâm đã nói là phải tận mắt Lưu Bách nhìn thấy cô đã vào trường an toàn thì anh ta mới được quay lại bệnh viện, cho nên cô cũng chỉ có thể nghe theo.
Hạ Nhạc Nghi không lâu sau đó cũng khuất bóng trong dòng người đông đúc qua lại trong trường học, Lưu Bách sau đó cũng quay lại bệnh viện.
Hạ Nhạc Nghi cả một ngày tập trung học tập mệt mỏi, sau đó rất khéo, Mạc Hàn Lâm lại gọi cho Hạ Nhạc Nghi đúng lúc cô là đang từ trong thang máy của trường học bước ra ngoài.
"Em đang làm gì vậy? Tôi không liên lạc được với em." Giọng Mạc Hàn Lâm dù là đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng cũng không vì lý do đó mà có thể che đậy được nỗi lo lắng của anh trong từ câu từng chữ.
Mạc Hàn Lâm lúc bấy giờ là đang ở công ty để làm một số việc còn thừa ở đây vẫn còn chưa có ai giải quyết.
Ở buổi tiệc kia đã có Mạc Hàn Vũ ông ấy đích thân trông coi nên cũng xem như Mạc Hàn Lâm anh cũng đã có thể không cần nghĩ đến buổi tiệc đó nữa.
Anh lúc này chỉ nhớ đến Hạ Nhạc Nghi cả buổi tối hôm qua là vì giận dỗi mà không ăn gì không biết hiện tại cô đã thế nào rồi.
Nhưng từ lúc nảy anh đã chẳng thể gọi được cho cô, nên không khỏi lo lắng.
"Tôi không làm gì, có thể lúc nãy là do tôi ở trong thang máy nên mất sóng." Cô nhìn lại số cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại sau đó thản nhiên trả lời Mạc Hàn Lâm.
Hạ Nhạc Nghi hiểu được nỗi lo của Mạc Hàn Lâm, anh ta buổi tối cũng đã nói qua, làm người ở cạnh bên anh ta sẽ phải nguy hiểm đến mức nào.
Trước kia cô cũng từng nghe Lâm Tuyến Tú nói qua, những người không từng trải nghiệm qua mấy cảm giác đó thì làm sao có thể dễ dàng mà tin được, sau đó cô liền có ngay một cơ hội mà trải nghiệm qua, hiện tại cũng đã rất thấu hiểu cho nỗi lo của Mạc Hàn Lâm.
"Em vừa học xong sao?" Mạc Hàn Lâm hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Ừm⁓" Hạ Nhạc Nghi lười biếng trả lời.
"Mệt không?" Mạc Hàn Lâm ở đầu dây bên kia cứ như đã gắn máy theo dõi cô vậy, chỉ cần nghe thấy tiếng nói của Hạ Nhạc nghi liền biết ngay là cô đang gặp phải chuyện gì.
“Cũng không mệt lắm, lúc nảy có chút tập trung cao độ, nên mắt lúc này có chút mỏi." Hạ Nhạc Nghi trả lời Mạc Hàn Lâm.
"Ừm vậy tôi sẽ nói người trang điểm đến trễ một chút, giờ này vẫn còn rất sớm, em cứ về nhà ngủ một lúc đi." Mạc Hàn Lâm nhìn lại đồng hồ đeo tay sau đó nói với Hạ Nhạc nghi.
"Lỡ trễ thì phải làm sao?" Giọng Hạ Nhạc Nghi yểu xìu, cô vừa mệt mỏi vừa phải nghĩ đến buổi tiệc kia lại không thể tránh khỏi việc càng nghĩ càng đau đầu.
"Không sao, sẽ không trễ đâu, em cứ ngủ đi." Giọng Mạc Hàn Lâm mặc dù là còn phải thông qua điện thoại như vẫn còn có thể nghe được, anh là đang dịu dàng mà quan tâm cô.
"Ừm, vậy tôi về nhà đây, Lưu Bách đến rồi!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy chiếc xe màu đen lúc sáng, cạnh đó còn có Lưu Bách không biết là đã đến từ khi nào vẫn còn đang đứng đó đợi cô.
"Ừm em nói với cậu ta chạy xe cẩn thận một chút, nhắc nhở cậu ta tóc của em." Mạc Hàn Lâm nói.
"Tóc của tôi?" Hạ nhạc Nghi nghĩ mãi không không tìm thấy điểm chính trong câu nói kia của Mạc Hàn Lâm là có ý gì.
"Không nói với em nữa, tôi có việc phải xử lí, khi nào cần thì cứ gọi cho tôi." Mạc Hàn Lâm không trả lời câu hỏi kia của cô, chỉ nói lại dặn dò một câu rồi đợi Hạ Nhạc Nghi trả lời xong tắt máy.
"Ừm!" Hạ Nhạc Nghi mặc dù không hiểu ý nghĩa của câu nói kia, nhưng hiện tại Mạc Hàn Lâm cũng đã nói là anh ta đang bận, nên cô cũng thôi không hỏi nữa.
Lưu Bách nhìn Hạ Nhạc Nghi từ xa, đã bắt đầu ở cửa xe sau cho cô đi vào. Hạ Nhạc Nghi chỉ đi vào ngồi mà không nói gì, mấy câu Mạc Hàn Lâm nói cô cũng không hiểu gì, nên tốt nhất vẫn là đợi khi cô hiểu được ý nghĩa rồi sẽ nói với Lưu Bách sau. Lưu Bách thì khác, từ lúc lên xe đã bắt đầu nói chuyện.
"Hạ Nhạc Nghi, em có gọi được cho Mạc Hàn Lâm không?" Lưu Bách hỏi Hạ Nhạc Nghi.
"Có việc gì ạ?" Hạ Nhạc Nghi nghe Lưu Bách hỏi như vậy liền nghĩ nhất định là có ít nhất bảy phần là có chuyện, nên cô liền không trả lời ngay mà hỏi lại.
"Anh gọi cho nó mãi không được, lúc sáng chỉ nhắn lại anh một câu." Lưu Bách nói với cô.
"Anh ấy nói gì với anh?" Hạ Nhạc Nghi hỏi lại Lưu Bách.
Quả nhiên là cô đoán không sai, nếu khi nảy cô nói là đã vừa nghe qua điện thoại của Mạc Hàn Lâm thì chẳng phải là lại xảy ra chuyện rồi sao?
"Cẩn thận nếu để Hạ Nhạc Nghi rơi một sợi tóc, thì nó sẽ chặt bớt một thứ trên người của anh." Lưu Bách cẩn thận lái xe, mắt nhìn có đôi lúc sẽ nhìn đến gương chiếu hậu để nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"..." Hạ Nhạc Nghi nghe đến đây còn liền nghĩ ra câu nói khi nảy của Mạc Hàn Lâm, hiện tại cô cuối cùng cũng đã hiểu ra, vì sao Mạc Hàn Lâm đột ngột lại muốn nhắc đến tóc của cô, nhưng lúc này chắc hẳn cô cũng chẳng còn cần phải nói với Lưu Bách nữa rồi.
Sau đó rốt cuộc Lưu Bách cũng nghe theo Mạc Hàn Lâm đã chạy xe rất chậm, đồng nghĩa với việc Hạ Nhạc Nghi cô đã nhanh chóng vì vậy mà mất đi giấc ngủ quý báu.
Đoạn đường lúc sáng chỉ cần ba phút đã đến nơi, vậy mà khi đi về lại tốn mất mười phút, khi về nhà mấy thủ tục như tắm rửa rồi làm bài tập không thể không làm, hiện tại đã là gần đến giờ mà Mạc Hàn Lâm lúc đầu thông báo cho cô.
Hạ Nhạc Nghi đang có ý định nằm xuống bàn học tập trong phòng của bản thân nghỉ ngơi một lúc, nhưng đúng lúc này bên ngoài cửa lại có tiếng gõ. Hạ Nhạc Nghi lười biếng ngồi một chỗ, cô biết người tìm là ai.
Ngôi nhà này cả ngày chỉ có một mình cô và dì Dương, sáng nay dì Dương nói là có việc bận nghĩ buổi sáng, hiện tại chắc hẳn là thợ trang điểm đã đến. Hạ Nhạc Nghi cuối cùng cũng không thể dùng khả năng lười biếng thượng thừa kia mà đánh lại với tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập kia.
"Đến rồi, đến rồi, đến rồi, đừng có gõ nữa!" Hạ Nhạc Nghi lười biếng đi từ bàn học quay người đi ra cửa phòng mở cửa ra.
Lúc này trước mặt của cô không phải chỉ có một mình thợ trang điểm, mà còn có cả dì Dương lúc sáng nói là đến tối mới quay về cũng là không biết từ khi nào đột ngột quay lại.
"Dì Dương, dì về lúc nào vậy?" Hạ Nhạc Nghi bất ngờ hỏi.
"Tôi vừa đến, nhìn thấy cô ấy ở cửa nhà nên đã cho vào." Dì Dương trên người vẫn còn cầm túi nhỏ túi lớn vì đi chợ về.
"Chào thiếu phu nhân, tôi là theo sự sắp xếp của Mạc Tổng đến đây." Thợ trang điểm từ lúc đầu chỉ im lặng, đúng lúc này được gọi đến mới dám lên tiếng.
"Thật ngại quá để cô đợi lâu rồi, tôi có hơi buồn ngủ...vào đi!" Hạ Nhạc Nghi cảm thấy có chút ngại với người thợ này vì sự lười biếng của cô lại khiến cho cả hai người cùng đợi.