Lọc Truyện

Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Hạ Nhạc Nghi cũng không nói gì nữa mà cùng bước theo vào trong.

Trước mặt cô lúc này không phải là một bữa cơm thông thường mà là một bàn thức ăn đủ cho mười người cùng nhau tụ tập ăn uống, nghĩ đến đây cô liền nhớ ra, chắc hẳn là Mạc Hàn Lâm muốn mời thêm bạn bè nên mới làm nhiều thức ăn thế này. Lúc cô vừa ngồi xuống bàn ăn thì Mạc Hàn Lâm liền lên tiếng.

"Mấy món này là tôi nhờ dì Dương làm cho em, thấy thế nào?" Mạc Hàn Lâm ngồi xuống ghế đối diện với Hạ Nhạc Nghi.

Cả gương mặt của Hạ Nhạc Nghi sau khi nhìn thấy mấy món vừa cay vừa nhiều dầu mỡ trên bàn ăn mà mắt không khỏi sáng lên lấp lánh.

"Là ba món này sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn theo mấy vị trí mà ngón tay của Mạc Hàn Lâm chỉ đến liền vui vẻ hơi lại.

"Không phải...là toàn bộ chỗ này đều là nấu cho em! " Mạc Hàn Lâm không nghĩ gì chỉ thông thả trả lời.

"Toàn bộ? " Mạc Hàn Lâm anh ta nghĩ cô là heo sao? Đây là ý nghĩ duy nhất của Hạ Nhạc Nghi ngay lúc này.

"Em không thích sao? Không thích thì không cần miễn cưỡng cứ bỏ đi là được..." Mạc Hàn Lâm nhìn chầm chầm vào hạ Nhạc Nghi sau đó là cầm lấy một đĩa thức ăn chuẩn bị đứng lên.

Hạ Nhạc Nghi thấy vậy, liền biết là Mạc Hàn Lâm là đang muốn làm gì, cô liền lấy tay chặn lại.

"Không phải, tôi không có ý đó!" Giọng Hạ Nhạc Nghi gấp gáp, vừa lấy lại đĩa thức ăn trên tay của Mạc Hàn Lâm, vừa nói.

Thật sự mà nói đúng là Mạc Hàn Lâm bản tính đúng là nóng nảy, ngang tàng. Ý của Hạ Nhạc Nghi cô không phải là như vậy ah, cô không phải là không thích, chỉ là mấy món này ăn nhiều thì ngày mai sợ là không quay về nổi trường học nữa, lại còn là nhiều đến như vậy, cô sợ bản thân không trụ nổi.

"Tôi có thể ăn!" Hạ Nhạc Nghi cô trước giờ có thể từ chối qua rất nhiều thứ, chỉ riêng thức ăn thì không, trước giờ chưa từng có ngoại lệ, hiện tại là còn là đồ ăn được làm theo đúng sở thích của cô thì làm sao mà cô có thể bỏ qua được.

"Anh không ăn hay sao?" Hạ Nhạc Nghi vừa ăn một miếng thịt vào miệng, cô nhìn cách bản thân ăn rất ngon còn có một người đàn ông ngồi cách đó không xa, không động đũa chỉ ngồi trên ghế khoanh tay để trước ngực nhìn chầm chầm vào đôi đũa của cô.

Hạ Nhạc Nghi nhìn vào mấy món ăn đã sớm được bày ra trên bàn mà không khỏi động lòng, cô động đũa trước vào món súp gần với cô nhất, sau đó là gắp thịt cho vào nồi lẩu đang sôi ùng ục trên bếp nóng.

"Tôi không ăn mấy món nhiều dầu mỡ này!" Mạc Hàn Lâm lắc đầu giọng nói nhàn nhạt.

"..."Mạc Hàn Lâm anh không ăn còn cố ý làm nhiều đến vậy? Hạ Nhạc Nghi sắp bị mấy câu hỏi trong bụng làm cho no căng, đến cả mấy món ăn này cũng chẳng còn cảm thấy ngon như lúc đầu nữa.

Người có tiền như Mạc Hàn Lâm đúng là quá khác với những người như Hạ Nhạc Nghi cô, trước kia cô từ phải trải qua cuộc sống có cơm ăn ngày nào thì còn có thể no bụng ngày ấy, chuyện của ngày mai như thế nào cũng còn chưa biết trước được, nên bản thân cô rất biết quý trọng đồ ăn,

Còn Mạc Hàn Lâm có vẻ như là không như vậy, anh ta còn không biết khẩu phần ăn của một con người hay sao? Thức ăn nhiều đến như vậy, chỉ sợ rằng nếu mang đi nuôi heo thì nó cũng sẽ chê quá nhiều, có thể chia làm vài lần ăn.

"Em cứ ăn nhiều một chút!" Mạc Hàn Lâm cầm đùa gấp thêm thịt vào đĩa của Hạ nhạc Nghi, thản nhiên nói.

"Ừm, tôi biết rồi!" Hạ Nhạc Nhi nhìn anh ta, Mạc Hàn Lâm nếu anh ta đã là không sợ người khác nói anh ta mang theo heo ra ngoài thì tại sao Hạ Nhạc Nghi cô còn phải kiêng dè làm gì.

"Câu hỏi của em lúc nãy...đây là nhà của tôi! " Mạc Hàn Lâm sau một lúc suy nghĩ liền nói ra một câu.

"Anh không ở Mạc Gia sao?" Hạ Nhạc Nghi bất ngờ nhìn anh ta.

Có trời mới biết được, ở dưới chân cô đã phải cố gắng bấm ngón chân phải vào bàn chân bên trái đến đau thế nào mới không bị sặc mà phun hết nước lẩu trong miệng vào người trước mặt.

Cô từng nghe qua Mạc Hàn Lâm anh ta có thể dùng tiền lấp đầy lên nhà cũng khó mà hết được, nhưng cô cũng không nghĩ là anh ta có tiền đến mức độ này, một căn biệt thự trong rừng kia không phải đã rất tốt rồi sao? Hà cớ gì?

Nghĩ đến đây Hạ Nhạc nghi liền nhớ ra gì đó, cô lại cảm thấy kỳ quái, vú Lâm đã nói Hàn Việt Tâm nói dối, nhưng cái nhà này là thật, vậy ai mới là người nói dối cô đây? Anh ta kỳ thực đã mua căn nhà này là vì cô gái kia sao?

"Trước kia tôi không phải thường xuyên ở đó." Mạc Hàn Lâm không suy nghĩ nhiều thản nhiên nói với Hạ nhạc nghi.

"Trước kia? Vậy hiện tại thì sao?" Hạ Nhạc Nghi nghĩ ngợi một lúc, liền để tâm được hai chữ “Trước kia" trong câu nói kia của Mạc Hàn Lâm.

Hạ Nhạc Nghi là đang muốn dùng chút kỹ năng dò xét mà cô đã từng học lõm của người khác, khờ khạo muốn áp dụng nói với Mạc Hàn Lâm.

"Hiện tại? Hiện tại giống như em thấy, tôi rất thường xuyên về nhà."  Mạc Hàn Lâm không nhìn ra được trong câu hỏi kia của Hạ Nhạc Nghi có gì không đúng, chỉ như vậy mà thản nhiên trả lời cô.

"Tại sao vậy? " Cô lại cố gắng hỏi Mạc Hàn Lâm.

"..." ' Có thể là vì có em ' Câu nói này anh chỉ để cho bản thân nghe thấy.

Mạc Hàn Lâm anh trước giờ chưa từng sợ qua ai, hay là thứ gì, anh giết không ít người, tay nhuốm không ít máu tươi của người khác, cũng chưa từng lo lắng hay nghĩ qua là có bẩn hay không. Anh làm ra không ít chuyện xấu, cũng chưa từng nghĩ qua là có bao giờ có quả báo hay không.

Nhưng hiện tại, vô hình nỗi sợ này lại bất chợt trổi dậy, anh không biết lúc nào bắt đầu sau ngần ấy năm tháng không quan tâm đến ai chỉ quan tâm đến Hạ Nhạc Nghi cô.

Anh trước giờ gần như đã quên mất cách chăm sóc người khác, gần như quên mất là bản thân là phải nên làm những gì cho người khác, thì chính là Hạ Nhạc Nghi như một chất xúc tác khiến cho Mạc Hàn Lâm anh từ một con người khô khan nhanh chóng trở thành một người biết vì cô mà làm mọi thứ.

"Hửm?" Hạ Nhạc Nghi đã lâu không nghe được tiếng nói của Mạc Hàn Lâm, anh ta không phải là đang che vì câu hỏi kia của cô mà dành thời gian quý báu để suy nghĩ đó chứ? Có gì mà trở nên khó nói đến vậy sao?

Mạc Hàn Lâm không trả lời câu hỏi kia của cô, anh nhìn chầm chầm vào khóe miệng của Hạ Nhạc Nghi sau đó nở nụ cười khó hiểu. Tay của Mạc Hàn Lâm rút lấy một mẩu khăn giấy nhỏ được đặt trong chiếc hộp bằng kim loại trên bàn ăn nhẹ nhàng tiếng gần đến khóe miệng của Hạ Nhạc Nghi cười nói.

"Miệng của em toàn là dầu, đừng nói chuyện nữa lo việc ăn của em đi!" Mạc Hàn Lâm im lặng một chút sau đó nói với Hạ Nhạc Nghi.

"..." Không phải anh hỏi tôi sao? Hạ Nhạc Nghi cả bụng toàn là câu hỏi mà làm cho no căng cứng.

Nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi ăn uống vui vẻ tới vậy Mạc Hàn Lâm anh cũng là không muốn làm cho Hạ Nhạc Nghi cô khó chịu, nhưng hiện tại nếu anh không nói, thì chẳng nhẽ phải đợi đến khi cô quay lại ký túc xá kia hay sao?

"Tiểu Nhạc...Em không cần phải quay lại kí túc xá nữa." Mạc Hàn Lâm dừng lại khá lâu để suy nghĩ xem là phải nên nói với Hạ Nhạc Nghi như thế nào.

"Anh đang nói cái gì vậy? Anh hôm qua..." Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng đến cả thức ăn đang còn ăn dở dang cô cũng không màng nữa.

"Tôi không thể đổi ý được sao?" Mạc Hàn Lâm nói với Hạ Nhạc Nghi.

"Không phải, Mạc Tổng nơi này..." Hạ Nhạc Nghi vẫn còn đang nghĩ là Mạc Hàn Lâm chỉ là đang muốn trêu cô thôi, một con người cao cao tại thượng như Mạc Hàn Lâm sau lại có thể nói xong lại muốn trở mặt liền có thể trở mặt được.

"Nơi này rất gần trường của em, có gì không tiện?" Mạc Hàn Lâm dựa theo lời nói mà Hạ nhạc Nghi vẫn thường hay dùng để làm lý do để nói với Hạ Nhạc Nghi.

"Không phải...anh không thể nói cho tôi lý do hay sao?" Hạ Nhạc Nghi nghe được câu nói kia của Mạc Hàn Lâm, thì lúc này cô mới nhận ra, trên thế giới này vẫn còn có một loại người như anh ta, anh ta là đang không hề có ý định trêu đùa với cô.

Hạ Nhạc Nghi rũ mắt nói chuyện với Mạc Hàn Lâm, cô thực sự tức giận vì con người trước mặt.

"Ở nơi đó quá nhiều người! " Mạc Hàn Lâm không biết phải giải thích với cô thế nào liền nói.

"Tôi kỳ thực không hiểu nổi! " Hạ Nhạc Nghi tức giận thật sự, nhưng cô cũng không dám quát mắng như cách mà anh vẫn hay làm với cô.

"Chúng ta là vợ chồng, nếu trên danh nghĩa thì em nhất định phải ở cùng tôi, làm người ở cạnh tôi nguy hiểm thế nào, em chắc không cần tôi phải nói đi nói lại đâu nhỉ? Cho nên nếu để cho em cứ như vậy mà đi đến ở cùng người khác, em thì tôi có thể chắc chắn không xảy ra chuyện, nhưng còn bạn của em thì sao? Còn có, người khác hoàn toàn là đang không nhìn ra được bên cạnh em tôi là ai, tôi cũng không chắc bản thân có thể thêm một lần nữa bỏ qua cho cậu ta!"

Mạc Hàn Lâm anh mới là không hiểu nổi, Hạ Nhạc Nghi cô là đang nuối tiếc cuộc sống tự do tự tại ngoài kia, cảm thấy sống cùng với anh thì lại không được như vậy, hay là cô đang hối tiếc cậu bạn lúc nãy. Càng nghĩ Mạc Hàn Lâm càng không thể hiểu nổi.

"Tôi hiểu rồi!" Hạ Nhạc Nghi buông đôi đũa trên tay xuống, cô rủ mắt không nhìn vào Mạc Hàn Lâm nữa, mà di dời đôi mắt, tránh đi ánh mắt đang dần dần trở nên khó hiểu kia của Mạc Hàn lâm.

"Em thật sự hiểu rồi sao?" Mạc Hàn Lâm hỏi lại cô.

"Vậy có thể quay lại ký túc xá lần nữa không? Tôi còn để đồ ở đó." Hạ Nhạc Nghi hỏi anh.

"Tôi sẽ nói người khác mang đến đây cho em." Mạc Hàn Lâm nói.

"Vậy tôi không còn gì để nói nữa, tôi ăn no rồi, phòng của tôi ở đâu?" Hạ Nhạc Nghi bỏ đũa lên bàn ăn, sau đó kéo ghế đứng lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!