Lọc Truyện

Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Lúc này cô mới nhìn lại cánh tay đang ôm lấy lưng của Mạc Hàn Lâm, đúng như cái cách mà Lâm Tuyến Tú nói, cũng có khi là hơn cả như vậy, không những cánh tay của cô, còn có cả tấm lưng của Mạc Hàn Lâm cũng toàn là máu.

Hạ Nhạc Nghi lúc này mới nhận ra, từ ban đầu mùi hương mà cô ngửi được, vốn dĩ không phải là mồ hôi mà chính là mùi tanh của máu tươi.

Hạ Nhạc Nghi nhìn đến gương mặt tái mét của Mạc Hàn Lâm mà không khỏi sợ hãi, cô không biết gì về ngành y, nhưng chỉ cần nhìn lấy lượng máu chảy ra cũng đủ hiểu.

Mạc Hàn Lâm anh ta là đã phải chịu đựng vết thương này từ khi nào, không biết những lúc thế này Hạ Nhạc Nghi cô là đào đâu ra dũng khí bình tĩnh này. Hạ Nhạc Nghi nói với Lâm Tuyến Tú.

"Lấy khăn lúc chiều cậu mới mua đưa cho tớ." Giọng Hạ Nhac Nghi có chít rung rung nói với Lâm Tuyến Tú.

"Tiểu Nhạc..." Lâm Tuyến tú không phải không biết tính cách của Hạ Nhạc Nghi, Hạ nhạc Nghi mà cô biết nhát gan tới như vậy làm sao kham nổi mấy công việc thế này.

"Cầm máu, nhanh lên!" Hạ Nhạc Nghi vẫn bình tĩnh như vậy nói một câu với Lâm Tuyến Tú.

"Được, đợi tớ!" Lâm Tuyến Tú cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi vào phòng lấy cái khăn vừa mới lấy hàng lúc chiều mang ra cho Hạ Nhạc Nghi.

Hạ Nhạc Nghi cầm lấy chiếc khăn không nói gì liền nhắm vào chỗ hở của vết thương trên đầu vai của Mạc Hàn Lâm mà ấn mạnh xuống, sau đó giữ chặt.

"A...Tiểu Nhạc em muốn giết tôi sao?" Mạc Hàn Lâm bất ngờ bị hành động của Hạ Nhạc Nghi làm cho bản thân anh đang mơ mơ màng màng liền ngay lập tực bị cơn đau từ vai làm cho tỉnh lại.

"Rất đau đúng không?" Giọng Hạ Nhạc Nghi rung rung nói với Mạc Hàn Lâm.

"Anh cố gắng chịu một chút, một chút nữa sẽ không đau nữa!"  Hạ Nhạc Nghi giọng nói dịu dàng như đang dỗ con nít, nói với Mạc Hàn Lâm.

"Em..." Mạc Hàn Lâm Hiện tại là đang muốn cho Hạ Nhạc Nghi biết, một người như anh, vốn dĩ từ trước đến nay đã từng bị qua không ít lần thừa chết thiếu sống thế này rồi, cho nên mấy việc có nhanh chóng hết đau hay không bản thân anh còn không biết hay sao.

"Tôi mang anh đi bệnh viện?" Hạ Nhạc Nghi nói với Mạc Hàn Lâm.

"Không được!" Mạc Hàn Lâm mặc dù là đang đau đến sắp nhịn không được nhưng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng dùng cánh tay còn lại nắm lấy cánh tay của Hạ Nhạc Nghi nói.

"Tại sao vậy ?" Lâm Tuyến Tú từ lúc đầu đứng bên cạnh nếu không ai hỏi tới thì một câu cũng không dám nói, vậy mà "Lúc này đã là khi nào rồi, Mạc Hàn Lâm anh ta là đang muốn chết ở cái nơi thế này hay sao?" Càng nghĩ như vậy, Lâm Tuyến Tú càng không nhịn được mà lên tiếng.

"Không sao, anh ấy nói thế nào thì thế đó vậy." Hạ Nhạc Nghi đoán được ý tứ trong câu nói của Mạc Hàn Lâm, nhất định là trước đó Mạc Hàn Lâm đã có tính toán trước, theo như những gì cô biết về Mạc Hàn Lâm thì Mạc Hàn Lâm là người luôn muốn làm cho người khác phải chết chứ chưa hề có ý định chết dưới tay của người khác.

"Vậy tôi nên gọi ai đến?" Hạ Nhạc Nghi hỏi Mạc Hàn Lâm.

"Đoán là tên đó sẽ đến nhanh thôi." Mạc Hàn Lâm trước đó đã tính toán trước cho nên đã cho người mang người đến đây, chắc hẳn lúc này là đang trên đường đi đến nơi này rồi.

"Được!" Hạ Nhạc Nghi trả lời Mạc Hàn Lâm.

Sau đó không biết là thời gian đã trôi qua đã bao lâu, tay của Hạ Nhạc Nghi đặt ở miệng vết thương cũng đã tê cứng, lúc này ở ngoài có người gõ cửa.

Lâm Tuyến Tú học theo cách mà trước đó Hạ Nhạc Nghi đã từng làm qua, cô cũng hỏi trước, sau đó mới mở cửa ra.

Lúc này người bước vào là người mà Hạ Nhạc Nghi đã từng gặp qua, vị bác sĩ trước kia đã từng khám bệnh cho cô ở Mạc Gia kia, Lưu Bách.

"Mọi người đi ra ngoài! " Lưu Bách vào phòng sau đó liền nói tên Phiên mang người ra ngoài.

 "Đây không phải...Lâm tiểu thư sao?" Tên phiên nhìn thấy cô gái trước mặt mà không khỏi bất ngờ, người này không phải là người trước đó cãi nhau với hắn ở quán Bar sao.

 "Là cậu..." Lâm Tuyến Tú cả gương mặt thay đổi sắc mặt, cô vừa nhìn thấy tên này thì liền không vừa mắt nổi.

"Đi thôi...đi thôi!" Tên Phiên nhìn thấy đôi mắt đang biết đuổi người của Lưu Bách, thì liền nhớ ra lời nói trước đó, ngay lập tức kéo tay của Lâm Tuyến Tú ra ngoài.

"Vậy tôi..." Hạ Nhạc Nghi nhìn Lưu Bách, ý hỏi anh ta có phải cả cô cũng phải ra ngoài hay không.

“Em cứ ở lại...giúp tôi!" Lưu Bách không định để Hạ Nhạc Nghi ở lại, nhưng người trước mặt là đang nhìn anh, ánh mắt xiên người của Mạc Hàn Lâm quả là đáng sợ.

 "À được!" Hạ Nhạc Nghi hoàn toàn không nhìn ra được, liền nghĩ là do Lưu Bách cần người là thật

 "Là do em cầm máu sao?" Lưu Bách nhìn thấy chiếc khăn lúc nãy do tay Hạ Nhạc Nghi ấn vào hiện tại là anh nên hỏi cô.

 "Ừm là do tôi làm!" Hạ Nhạc Nghi nhìn chầm chầm vào vết thương của Mạc Hàn Lâm không khỏi lo lắng, cô là đang lo không biết có phải vì cô làm sai gì đó rồi hay không.

 "Ừm làm rất tốt!" Lưu Bách chỉ đáp một câu sau đó liền im lặng làm việc của bản thân.

Hạ Nhạc Nghi đứng bên cạnh quan sát cả quá trình mổ xẻ sau đó đó là lấy đồ vật trong kia ra, rồi việc còn lại thì may lại mọi thứ. Cả quá trình Mạc Hàn Lâm luôn cắn răng chịu đựng, một tiếng la hét hay than vãn cũng không có.

Như cô thấy Lưu Bách trước đó chỉ tiêm một loại chất lỏng màu trắng vào miệng vết thương của Mạc Hàn Lâm, sau đó thì làm việc của cậu ấy.

Hạ Nhạc Nghi cô nhìn thấy cả một quá trình, cả tay cả chân của cô chỉ toàn là mồ hôi, căng thẳng đến nổi cả trán cũng ra mồ hôi chạy xuống cả gương mặt. Nhưng Lưu Bách đến cả thở mạnh cũng không có, tay chân rất chuyên nghiệp.

Trước đó cậu ta từng nói là chừa Hạ Nhạc Nghi cô lại để giúp đỡ cậu ta, nhưng cả một quá trình từ đầu đến khi kết thúc thì một tiếng gọi cô từ miệng cậu ta cũng là không có, tất thảy mọi thứ đều là Lưu bách một mình làm việc.

Hạ Nhạc Nghi cô chỉ đứng một bên, nhìn Mạc Hàn Lâm nằm dài trên chiếc ghế sô pha kia, hai mắt nhắm nghiền, cả gương mặt nhợt nhạt, đau đớn đến độ cả gương mặt toàn là mồ hôi, nhưng cả một tiếng rên la cũng là không muốn phát ra.

Hạ Nhạc Nghi cô hiện tại là đang đau lòng thay cho Mạc Hàn Lâm. Cô không dám nghĩ đến anh ta trước kia đã phải chịu đựng bao nhiêu việc như thế này rồi, nhìn thấy sức chịu đựng của anh ta sớm đã trở thành thói quen, khiến cho Hạ Nhạc Nghi không khỏi cảm thấy đau xót.

Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi lại nghĩ đến Mạc Phu Nhân, bà ấy bình thường thương Mạc Hàn Lâm đến vậy, vậy mà hiện tại Mạc Hàn Lâm thành ra bộ dạng này cô cũng không dám hỏi đến nếu để bà ấy biết được Mạc Hàn lâm bị người khác hành hạ đến mức này thì bà ấy sẽ phải làm thế nào, có thể sẽ ngất đến mấy ngày cũng nên.

Qua hai tiếng đồng hồ rốt cuộc cuộc phẫu thuật bất đắc dĩ này cũng kết thúc, miếng băng gạc màu trắng đã được băng chéo từ ngực lên vai của Mạc Hàn Lâm đã được Lưu Bách làm rất cẩn thận. Qua sự việc lần này, Hạ nhạc Nghi cô cũng xem như không còn xem Lưu Bách là "Lang băm" nữa.

Buổi tối hôm đó, Hạ Nhạc Nghi nhờ có sự trợ giúp của Lưu Bách, rốt cuộc một lúc sau cũng có thể mang Mạc Hàn Lâm vào trong phòng ngủ của cô mà không làm động đến vết thương của Mạc Hàn Lâm.

Mạc Hàn Lâm những lúc thế này ngoan ngoãn đến lạ thường, anh ta chẳng những một câu cũng không nói gì, mà còn rất nghe lời.

Hạ Nhạc Nghi cô nói sẽ để Lưu Bách thay đồ cho anh, nhưng anh phải nằm im, vậy mà Mạc Hàn Lâm cũng gật đầu đồng ý ngay, khiến cho Hạ Nhạc Nghi sững sờ trong một lúc.

Lúc này Hạ Nhạc Nghi là đang ngồi ở phòng khách mà chờ đợi Lưu Bách bước ra, Hạ Nhạc Nghi ngồi đợi buồn chán, cô liền muốn tìm một người để nói chuyện.

Sau đó mới chợt nhớ ra Lâm Tuyến Tú từ lúc bị gọi ra ngoài đến giờ vẫn còn chưa thấy quay lại, không biết là đã đi tới nơi nào rồi. Hạ Nhạc Nghi đành gọi điện thoại cho cô, mới nhận ra cả điện thoại Lâm Tuyến Tú cũng bỏ lại.

Lúc nãy chắc hẳn là vì hoảng mà quên mất. Hạ Nhạc Nghi ngồi thêm một lúc rốt cuộc cũng nhìn thấy Lưu Bách bước ra.

 "Xong cả rồi, tôi về trước em..." Lưu Bách vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ liền ngay lập tức muốn đến ghế sô pha lấy dụng cụ rồi đi ra về.

 "Xin lỗi anh. " Hạ Nhạc Nghi không đợi Lưu Bách nói xong liền nhanh chóng chặn lại.

 "Hả?" Lưu Bách nghe được câu xin lỗi bất ngờ từ Hạ Nhạc Nghi thì liền cảm thấy có chút khó hiểu.

 "Chuyện trước đó tôi đã xem anh là Lang Băm." Giọng Hạ Nhạc Nghi khó xử run run giải thích với Lưu Bách.

 "À là chuyện " Thất đức" sao?" Lưu Bách buồn cười nói lại Hạ Nhạc Nghi, tay thì vẫn còn nhanh nhẹn để dụng cụ vào lại trong hộp dụng cụ

  "..." Hạ Nhạc Nghi nghe đến hai chữ " Thất đức " kia là do bản thân cô lúc đó suy nghĩ còn quá nông cạn mà đã nói ra liền cảm thấy hổ thẹn với người trước mặt không thôi.

 "Không sao...tôi đã quên từ lâu rồi." Lưu Bách cười cười nói với Hạ nhạc Nghi.

 "Vậy...Mạc Hàn Lâm...anh ấy ngủ rồi sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn đến căn phòng cửa đang được đóng hờ ở bên cạnh hỏi Lưu Bách.

 "Ừm...cũng có thể xem là vậy." Lưu bách nghĩ đến người đàn ông đang nằm trong căn phòng kia mà không khỏi ngán ngẩm.

 "À nói với em, tên đó rất xem thường mạng sống, để nó một mình sẽ có chuyện đó, em vào đó với nó đi." Lưu Bách nói với Hạ Nhạc Nghi.

 "Còn nữa, nhớ đừng làm vết thương động, sẽ chảy máu." Lưu Bách đang bước chân ra khỏi cửa phòng nhưng chợt nhớ ra gì đó liền quay đầu lại.

 "Vậy...tôi vào đó...anh đi đường cẩn thận." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Lưu Bách là đang có ý định bước ra khỏi phòng, trời ở bên ngoài cũng đã tối hẳn, cô nghĩ lại mới cảm thấy hiện tại nếu bản thân cùng Mạc Hàn Lâm vẫn còn đang ở nhà họ Mạc, nhất định cũng đã đến giờ nghỉ ngơi, nên cũng không muốn giữ chân Lưu Bách cậu ta lại làm gì.

 "Ừm, bạn của em chắc vài hôm nữa không quay lại đây đâu, hai người cứ thoải mái."

Lưu Bách nhớ ra vẫn còn vài việc chưa nói qua với Hạ Nhạc Nghi, cậu sợ rằng Hạ Nhạc Nghi không nghĩ đến mấy việc này sẽ ngồi đợi người mà bỏ Mạc Hàn Lâm một mình nằm trong đó cho đến sáng hôm sau mất.

 "Cậu ấy đi đâu rồi? Tại sao phải đi?" Hạ Nhạc Nghi bất ngờ trước câu nói của Lưu Bách liền hỏi lại.

 "Chuyện đi đâu thì em không cần lo, chuyện cần lo lúc này là chuyện Mạc Hàn Lâm bị thương không được truyền ra ngoài." Lưu Bách nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang lo lắng cho cô gái kia đã đi cùng với tên Phiên nên liền giải thích.

 "Ban nãy là anh ta không chịu nghe tôi đi bệnh viện là lý do này sao?" Hạ Nhạc Nghi nhớ đến lúc nảy, Mạc Hàn Lâm cho từ có sắp chết ở nơi này cũng nhất quyết không muốn ra khỏi đây, hóa ra là vì lý do này.

 " Ừm! " Lưu Bách trả lời Hạ Nhạc Nghi.

 "À...tôi có thể hỏi anh một việc không?" Hạ Nhạc Nghi nghĩ đến một việc liền muốn hỏi qua Lưu Bách.

 " Ừm...nếu là chuyện tôi biết sẽ nói với em."

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!