Lọc Truyện

Tiên Y Chí Tôn - Lâm Vân (FULL)

"Bác, là do Lâm Vân làm!" 

Triệu Thu Nam lật đật chạy đến bên cạnh Phùng Nguyên Trạch, chỉ tay vào Lâm Vân đang đứng phía trước, nói: "Chính là tên đó, chúng cháu có khuyên bảo hắn thế nào cũng không được!" 

"Đồ khốn nạn!" 

Phùng Nguyên Trạch nhìn thấy chân con trai mình bị bẻ ngoặt theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi thì biết hai chân của nó đã bị đánh gãy. 

Ông ta giận tím mặt, ánh mắt nhìn Lâm Vân lạnh như băng: "Thằng nhãi này, mày gan to bằng trời, dám đánh con trai tao à? Hôm nay, tao nhất định phải đánh cho mày tàn phế!" 

Nói xong, Phùng Nguyên Trạch đưa mắt nhìn về phía mấy tên vệ sĩ đang đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Mấy người đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào đây đánh cho thằng ranh này một trận?" 

Bốn gã vệ sĩ xông vào trong phòng, đứng vây quanh Lâm Vân. 

Tôn Di Nhiên vội vàng chạy lên chắn trước người Lâm Vân: "Phó viện trưởng Phùng, chuyện này có thể có hiểu lầm gì rồi. Lâm Vân tuổi trẻ nông nổi, không biết chừng mực, mong ông đừng chấp nhặt với cậu ấy!" 

"Tuổi trẻ nông nổi?" Phùng Nguyên Trạch cả giận nói: "Tuổi trẻ nông nổi là có thể đánh con trai tôi thành thế này sao? Nếu tôi không dạy dỗ cậu ta, có phải sau này ai cũng có thể trèo lên đầu tôi mà ngồi không?" 

Tôn Di Nhiên hít sâu một hơi, nặng nề nói: "Phó viện trưởng Phùng, mong ông nể mặt tôi!" 

Phùng Nguyên Trạch nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: "Chủ nhiệm Tôn, cô muốn đối đầu với tôi hay sao?" 

"Không, tôi không muốn đối đầu với ông, chỉ là tôi không muốn làm to chuyện này lên thôi." Tôn Di Nhiên nhìn thoáng qua Lâm Vân đang đứng bên cạnh mình, giọng điệu kiên quyết: "Lâm Vân là người của tôi!" 

"Chủ nhiệm Tôn, tôi khuyên cô nên biết điều, đừng có xen vào chuyện của người khác!" 

Trong ánh mắt Phùng Nguyên Trạch tràn ngập sự phẫn nộ: "Cậu ta đánh con trai tôi thành thế này, tôi nhất định phải đánh cậu ta tàn phế, đừng nói là cô, dù có ông trời xuống đây cũng đừng hòng ngăn cản tôi!" 

Dứt lời, Phùng Nguyên Trạch hung tợn trừng mắt nhìn bốn gã vệ sĩ: "Còn đứng đần ra đấy làm gì? Mau đánh chết thằng nhãi đó cho tôi!" 

Bốn gã vệ sĩ lập tức bước lên trước, một trong bốn người đó nói với Tôn Di Nhiên: "Chủ nhiệm Tôn, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi, mong cô đừng làm khó chúng tôi!" 

Lâm Vân liếc mắt nhìn bốn gã vệ sĩ trước mặt, lạnh lùng nói: "Chủ nhiệm Tôn, chuyện này không liên quan gì đến cô cả, cô cứ tránh sang một bên đi, chỉ mấy tên tép diu mà thôi, không phải là đối thủ của tôi!" 

Hiện tại Lâm Vân đã hấp thu được không ít truyền thừa, còn không ngừng tu hành thuật Nguyên Thần Tinh Thần, tố chất thân thể đã vượt xa lúc trước. 

"Không được!" Tôn Di Nhiên vẫn kiên quyết như cũ. 

Phùng Nguyên Trạch tức giận nhìn đám vệ sĩ: "Các người bị ngu hết rồi à? Cô ta chỉ là một con đàn bà mà có thể ngăn cản được bốn người các người sao? Lập tức kéo Tôn Di Nhiên ra rồi đánh chết thằng nhãi kia đi!" 

Lúc này, có một chiếc siêu xe dừng lại trước cửa bệnh viện, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen bước xuống khỏi xe, trong ánh mắt rất ác liệt, vừa nhìn đã biết từng giết người. 

Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Vũ Tử, thuộc hạ của Hàn Sơn Thành. 

Vũ Tử đi vào bệnh viện, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một đám người đang túm tụm lại. 

Hắn ta đi tới xem, nhìn thấy mấy người đang đứng bên trong thì nhíu mày lại. Bệnh viện Đông Hải này bị cái gì vậy, đang là thời gian làm việc, một đám người đứng túm tụm lại chỗ đó thì còn ra thể thống gì nữa? 

Phùng Nguyên Trạch vốn đang tức sôi máu, nhìn thấy Vũ Tử đứng ngoài cửa, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng chạy tới, nhanh chóng bày ra vẻ mặt a dua nịnh nọt: "Anh Vũ, cơn gió nào đã đưa anh đến bệnh viện Đông Hải của chúng tôi thế? Thật là vinh hạnh cho bệnh viện của chúng tôi quá!" 

Vũ Tử trầm giọng nói: "Tôi đến đây bởi vì có ít việc cần xử lý!" 

Phùng Nguyên Trạch lập tức vỗ ngực nói: "Anh Vũ, có chuyện gì thì anh cứ nói, chỉ cần đó là chuyện tôi có thể làm được thì tôi nhất quyết sẽ không từ chối!" 

Vũ Tử nhìn về phía Lâm Vân đang đứng trong văn phòng: "Tôi muốn dẫn cậu ta đi!" 

"Cái gì?" 

Phùng Nguyên Trạch sửng sốt, cắt ngang lời: "Anh Vũ, thằng nhãi này vừa đánh con trai tôi, chân con trai tôi đã bị cậu ta đánh gãy, tôi đang muốn dạy dỗ lại cậu ta!" 

Vũ Tử khó chịu khoát tay: "Tôi không muốn nghe những chuyện này, tôi chỉ biết cậu ta là người mà Hàn gia muốn, ông dám không giao à?" 

"Hàn... Hàn gia..." 

Phùng Nguyên Trạch vừa nghe thấy cái tên này, cả người run lên. 

Vũ Tử không thèm để ý tới Phùng Nguyên Trạch nữa, cất bước đi vào trong văn phòng, đứng trước mặt Lâm Vân, mỉm cười nói: "Anh Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi là thuộc hạ của Hàn gia, Vũ Tử!" 

Lâm Vân gật đầu, Vũ Tử lại khách khí hỏi: "Anh Lâm, giờ anh có rảnh không? Hàn gia mời anh đến thăm!" 

"E là không rảnh!" Lâm Vân nhìn bốn gã vệ sĩ đang vây quanh mình, cười nói: "Bốn người này đang muốn đánh cho tôi tàn phế cơ!" 

"Cái gì?" 

Trong ánh mắt Vũ Tử hiện lên một tia sát khí, hắn ta lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua bốn tên vệ sĩ: "Ai dám động đến anh Lâm thì phải đến hỏi xem tôi có đồng ý hay không!" 

Bốn gã vệ sĩ rùng mình. 

Phùng Nguyên Trạch vội vàng bước tới nói: "Anh Vũ, mong anh nể mặt tôi lần này. Thằng nhãi ranh này đã đánh gãy chân con trai tôi, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng. Để hôm khác đi, hôm khác tôi sẽ đặt riêng một bàn ở sơn trang Liễu Hồ để cảm ơn anh Vũ!" 

"Đặt cái gì mà đặt? Người còn chưa chết, chỗ này của ông còn là bệnh viện, đưa vào phòng bệnh điều trị không được à!" 

Trong giọng nói của Vũ Tử toát lên vẻ mất kiên nhẫn: "Còn mặt mũi ông, trước mặt Hàn gia, mặt mũi của ông đáng giá mấy xu? Anh Lâm là bạn của Hàn bia, nếu muốn động đến cậu thì cho dù tôi đồng ý, Hàn gia cũng tuyệt đối không cho phép!" 

"Cái gì?" 

Phùng Nguyên Trạch trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ. 

Lâm Vân là bạn bè của Hàn gia, sao có thể như thế được? 

Hàn gia là nhân vật lớn nổi tiếng khắp Đông Hải này, Lâm Vân chỉ là một bác sĩ thực tập quèn trong bệnh viện của bọn họ mà thôi, hai người này rõ ràng không có tí liên quan nào với nhau, sao chuyện này lại thành ra như vậy? 

Vũ Tử trực tiếp rút điện thoại di động ra, lạnh lùng nói: "Phó viện trưởng Phùng, tôi khuyên ông nên biết điều, đừng có nói rồi mà không chịu nghe. Nếu ông không chịu thả người đi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Hàn gia, một khi ông ấy tức lên, chậc chậc, đến lúc đó ông chắc chắn sẽ..." 

Phùng Nguyên Trạch không nhịn được rùng mình, cắt lời: "Không dám không dám, nếu như Hàn gia đã muốn mời cậu ta thì tôi sẽ để cậu ta đi!" 

"Hừ, xem như ông biết điều!" 

Vũ Tử trừng mắt nhìn Phùng Nguyên Trạch một cái, sau đó lại dùng ánh mắt hết sức khiêm tốn nhìn về phía Lâm Vân: "Anh Lâm, chúng ta đi được rồi chứ?" 

Lâm Vân chỉ tay về phía Trần Nhàn: "Tôi muốn dẫn mẹ tôi đi nữa!" 

Vũ Tử lại hung hăng nhìn về phía Phùng Nguyên Trạch, ông ta vội vàng nói: "Thả người, tôi sẽ thả người!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!