Lọc Truyện

Tiên Y Chí Tôn - Lâm Vân (FULL)

Lâm Vân vừa mới bước vào bệnh viện, nhìn thấy tình hình bên trong hơi hỗn loạn, có rất nhiều hộ sĩ trẻ châu đầu ghé tai với nhau. 

"Có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì à?" Lâm Vân đi sang bên đó hỏi. 

Một người hộ sĩ trẻ, vẻ ngoài ngây thơ nhìn bốn phía chung quanh thăm dò một chút, sau đó thấp giọng nói: "Chẳng phải là do vị bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt đó sao, nghe nói hôm nay người đó lại phát bệnh nữa, khiến cho bệnh viện chúng ta rơi vào cảnh rối loạn, chuyên gia trong bệnh viện đều đi sang bên đó, nghe nói ở bên trong đã rối nùi rồi." 

Lâm Vân giật mình, hoá ra là chuyện này. 

Tại bệnh viện Đông Hải, trong phòng chăm sóc đặc biệt có một vị bệnh nhân vô cùng quan trọng, hắn cũng có nghe được chuyện này, nhưng chuyện này lại chẳng liên quan gì đến hắn cả. 

Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị đi đến văn phòng của mình để làm việc thì Tôn Di Nhiên vội vã đi đến. 

"Lâm Vân, đi mau! Cùng với tôi qua bên chỗ chăm sóc đặc biệt!" Tôn Di Nhiên nôn nóng nói. 

Lâm Vân sửng sốt, vội nói: "Chủ nhiệm Tôn, cô chuẩn bị đi khám cho bệnh nhân quan trọng ở trong phòng chăm sóc đặc biệt?” 

"Đúng vậy!" Tôn Di Nhiên gật đầu. 

Lâm Vân nhíu mày nói: "Theo tôi biết thì người bệnh kia có chút ít vấn đề về tâm lý, ngươi là một bác sĩ ngoại khoa, có thể khám được bệnh tâm lý à?" 

Tôn Di Nhiên bất đắc dĩ, nói: "Cậu cho rằng tôi muốn à? Chẳng phải là do viện trưởng muốn toàn bộ chuyên gia trong bệnh viện đều sang bên đó sao!" 

"Thế muốn tôi qua đó để làm gì?" Lâm Vân vô cùng hoang mang hỏi. 

Tôn Di Nhiên trợn trắng mắt nhìn Lâm Vân một cái: "Nghe nói là người nhà của bệnh nhân đến, đối phương quyền cao chức trọng, vì muốn thể hiện rằng bệnh viện chúng ta xem trọng bệnh nhân, nên viện trưởng gọi thêm vài bác sĩ đi sang bên đó." 

Bây giờ Lâm Vân mới hiểu được, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. 

Hắn đi theo Tôn Di Nhiên đến phòng họp ở bên cạnh phòng chăm sóc đặc biệt, bên trong đã ngồi đầy người, trừ vài nam nữ ăn mặc đẹp đẽ ngồi giữa ra, những người còn lại đều là các bác sĩ mặc áo blouse trắng. 

Lúc này, phó viện trưởng Phùng Nguyên Trạch đang ở trên đài nói về tình huống của bệnh nhân. 

"Trong mấy năm nay, chúng tôi vẫn cố gắng ổn định tình hình bệnh tật của bệnh nhân khả năng khôi phục của bệnh nhân cũng khá tốt, nhưng hôm nay, bệnh nhân lại đột nhiên tái phát, trạng thái tinh thần của người bệnh vô cùng kém, chúng tôi đã dùng thiết bị để kiểm tra nhưng lại không tìm ra được vấn đề chính, hiện tại bệnh án đã được gửi đến các vị bác sĩ, mọi người xem thử, ai có biện pháp nào tốt hay không!" 

Mọi người lập tức cầm hồ sơ bệnh án ở trước mặt, lật giở từng tờ một. 

"Kỳ lạ!" 

Tôn Di Nhiên xem bệnh án, đôi mày đẹp hơi nhíu lại: "Đều đã dùng hết tất cả các thiết bị ở bệnh viện chúng ta, thậm chí cả thiết bị tiên tiến của nước ngoài, thế nhưng lại không phát hiện ra nguyên nhân chính tạo thành bệnh!" 

"Chủ nhiệm Tôn, đây là chuyện của bác sĩ ở khoa tâm thần, chúng ta đừng tự kéo thêm phiền phức cho mình!" Lâm Vân cười nói. 

Tôn Di Nhiên thở dài một hơi: "Thiên chức của bác sĩ chính là cứu người chữa thương, đáng tiếc, tôi không hiểu nhiều về khoa tâm thần." 

Lúc này, một người y tá trẻ đột nhiên xông vào bên trong phòng họp. 

"Không ổn, bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt xảy ra chuyện rồi!" 

Vừa nghe thấy câu này, hai người viện trưởng Trương Minh Viễn và phó viện trưởng Phùng Nguyên Trạch cùng nhau tông cửa xông ra ngoài, vô số bác sĩ lập tức chạy theo. 

Chẳng bao lâu, trong phòng chăm sóc đặc biệt vốn dĩ vô cùng rộng rãi, bây giờ lại đứng chật kín người. 

Người nhà của bệnh nhân cũng chạy tới, trong đó có một vị cơ thể cường tráng, gương mặt chữ điền, giọng điệu nôn nóng hỏi: "Sao lại như thế này? Tình huống hiện tại của cha tôi như thế nào rồi?" 

Trương Minh Viễn vừa nhìn đống máy móc thiết bị, vừa quan sát tình huống của người bệnh. 

Sắc mặt của bệnh nhân cực kỳ đau đớn, cơ thể run rẩy không ngừng. 

Trương Minh Viễn đều đã dùng đến tất cả các loại thiết bị, nhưng nhịp tim của bệnh nhân vẫn không ngừng tăng lên, cuối cùng, âm thanh "tít tít" trầm thấp vẫn phát ra từ trong đống máy móc. 

Trương Minh Viễn ủ rũ: "Xin lỗi, bệnh nhân đã… không còn nữa!" 

"Cái gì?" Người đàn ông có gương mặt chữ điền chạy đến túm lấy cổ tay áo Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, chuyện này rốt cuộc là sao? Đến hiện tại mà mấy người còn chưa khám ra nguyên nhân bệnh, uổng công tôi đã tin tưởng ông đến vậy, ông khiến tôi quá thất vọng rồi!" 

"Tổng giám đốc Lý bớt giận!" Trương Minh Viễn chặn người lại, nói: "Chúng tôi đã dùng đủ cách, nhưng tất cả đều vô dụng, tôi nghi ngờ rằng… Có thể là người bệnh bị động kinh tâm thần… Người ta cũng hay gọi là bị quỷ ám…" 

Người đàn ông sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Viện trưởng Trương, ông đừng có quên mình là bác sĩ, sao lại có thể tin tưởng vào mấy cái chuyện quỷ thần đó hả?" 

"Tôi cũng muốn tin vào chuyện đó đâu chứ, nhưng hình như thật sự là vậy!" Dáng vẻ của Trương Minh Viễn cũng có chút bất đắc dĩ. 

Địa vị của người bệnh này không tầm thường, các bệnh viện lớn đều đã xem qua, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp gì. 

Vì muốn giúp bệnh viện Đông Hải có thể tiến thêm một bước mà Trương Minh Viễn chủ động nhận ca bệnh này, thế nhưng không ngờ được đến lúc người ta chết rồi cũng chưa tra ra được rốt cuộc là mắc bệnh gì. 

"Lâm Vân, cậu làm gì đó?" 

Tôn Di Nhiên đột nhiên hô lên, sau đó, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía của Lâm Vân. 

Họ lập tức nhìn thấy Lâm Vân đang đứng trước giường bệnh, không ngừng ép tim cho bệnh nhân. 

Trương Minh Viễn giận tím mặt, lập tức đi sang, lạnh giọng quát: "Cậu là bác sĩ khoa nào? Muốn làm gì? Bệnh nhân đã mất rồi, cậu còn động vào di thể của người ta làm cái gì?" 

"Ông ta chưa có chết!" Vẻ mặt của Lâm Vân nghiêm trọng, nói: "Ông mau đứng lên, đừng làm tôi bỏ lỡ thời gian cứu chữa cho bệnh nhân, chậm thêm một chút nữa ông ta sẽ thật sự mất mạng!" 

"Làm càn!" 

Phùng Nguyên Trạch vừa thấy tình huống này thì vô cùng vui mừng, vội vàng chạy đến, nói với Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, thằng ranh này chính là người mà tôi nói với ông, tên Lâm Vân! Bình thường không chịu làm việc đàng hoàng, không nỗ lực học tập nâng cao nghiệp vụ, cả ngày chỉ nghĩ đến việc tạo mối quan hệ, hôm nay lại làm ra chuyện thế này, quả thật là không thể tha thứ được!" 

Sặc mặt của Trương Minh Viễn cực kỳ khó coi: "Bác sĩ Lâm, bây giờ anh ra ngoài ngay lập tức!" 

"Ông ta còn chưa có chết, trừ tôi ra, mấy người không có ai cứu được ông ta!" Lâm Vân nhíu mày nói: "Tôi có thể đi, nhưng các người tuyệt đối đừng hối hận!" 

"Xấc xược!" Phùng Nguyên Trạch chỉ vào mũi Lâm Vân, nổi giận mắng: "Lâm Vân, thằng ranh mày thật sự cho rằng bản thân là Hoa Đà tái thế à? Cho dù Hoa Đà còn trên đời đi nữa, cũng không thể nào cứu sống người đã qua đời được!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!