Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Vì vậy, đối với chuyện vịnh Bàn Long, trong lòng Lạc Tú kỳ thật rất nôn nóng.
Đêm đó, Lạc Tú gọi một cuộc điện thoại. Đỏ là một người bạn học cũ của anh ở Thông Châu.
Trên thực tế, Lạc Tú vần có rất nhiều bạn học ở Thông Châu, chỉ là lúc bấy giờ có rất nhiều bạn học chỉ là “người qua đường”, cho nên ban đầu đều không có liên hệ gì.
Còn người Lạc Tú đang liên lạc bây giờ là một người bạn học khá thân với anh.
“Alo, Lạc Tú?” Đàu dây bèn kia điện thoại có vẻ rất bất ngờ.
“Ra đi gân một năm rồi, bây giờ cậu mới nhớ liên hệ với tôi à, thật chẳng có tấm lòng gì cả!”
“Phải rồi, bây giờ cậu hiện đang ớ đâu? Bây giờ tôi lăn lộn ở Thông Châu cũng không tệ lám đâu. Cậu đến Thông Châu chơi đi, ăn ở tôi bao hết.” Giọng nói của Vương Phi có vẻ rất kích động.
‘Tôi đang ở ngay Thông Châu.” Lạc Tú gật đầu.
Thực ra mà nói, anh và Vương Phi quả thật đã lâu không gặp nhau. Hơn nữa Vương Phi coi như là người duy nhất có vẻ thân cận với trạch nam Lạc Tú.
Hai người thống nhất thời gian, sau đó Lạc Tú mới trở về khách sạn.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tú bát taxi đến nơi Vương Phi đang ở.
Đây là một quán bar, đương nhiên bây giờ vẫn chưa mở cửa.
Vả lại, sờ dĩ anh đến sớm như vậy là theo yêu cầu của Vương Phi.
“Thế nào, anh em ờ Thông Châu cũng không tệ nhỉ?” Đến địa điếm đã thống nhất, một thanh niên ăn mặc trông có vẻ lưu manh, tóc dài nhuộm vàng, trên cánh tay có hình xăm chào hỏi Lạc Tú.
Điều này làm cho Lạc Tú hơi kinh ngạc, suýt chút nữa không nhận ra được.
Bởi người này quá khác biệt so với chàng hotboy đeo kính, mặc áo sơ mi tráng trong ấn tượng.
Đúng vậy, thời đại học, Vương Phi là hotboy của trường, thường xuyên có thế thấy hoa tươi do các bạn nữ tặng cho anh ta trong ký túc xá. Nhưng lúc đó ước mơ của Vương Phi là tiến sĩ. Hơn nữa thoạt nhìn anh ta vô cùng nhã nhặn, hoàn toàn không có tâm trí yêu đương.
Ngay cả một trạch nam như Lạc Tú cũng hẹn hò rồi mà Vương Phi vẫn độc thân đến năm ba đại học, vùi mình trong biển sách.
Nhưng nhìn thấy mái tóc vàng, hoa tai đinh tán trên tai và hình xăm của Vương Phi, Lạc Tú không khỏi cảm thán, xã hội đúng là một bể thuốc nhuộm lớn.
“Hiện tại cậu đang làm gì?” Lạc Tú nhìn Vương phi, cấn thận đánh giá từ trên xuống dưới.
“Hờ, thật ra cũng tính là không đặc biệt tốt, chỉ là mở một quán bar nhỏ mà thôi.” Vương Phi có vẻ rất khoa trương và khoe khoang.
“Không phải cậu học thiết kế và kiến trúc à?” Lạc Tú cau mày hỏi.
Vương Phi khoác tay lên vai Lạc Tú, sau đó ngậm điếu thuốc nói.
“Con người dù sao cũng cần phải sống mà, phải không?”
“Đúng rồi, cậu và Trương Thục Phi thế nào rồi?” Dường như Vương Phi không muốn nói thêm về vấn đề này nên chuyến chủ đề.
“Chia tay rồi.” Lạc Tú nhàn nhạt đáp.
“Xin lồi.” Vương Phi bổng nhiên nhận ra điều gì đó. bởi vì anh ta biết rõ tình cảm của Lạc Tú đối với Trương Thục Phi. Đó đúng là loại tình cảm sông cạn đá mòn.
Nếu chia tay rồi, nghĩ lại là biết Lạc Tú phải khó chịu như thế nào.
Lạc Tú chỉ cười, không nói nhiều.
Hai người đều cố ý nói thêm gì đó, chọn một nơi đế ăn trưa. Vương Phi lại nhớ rầng Lạc Tú đã quyết định khi tốt nghiệp đại học sẽ làm việc chung với Trương Thục Phi.
Tiền lương bên đó thấp bao nhiêu, Vương Phi cũng biết. Bỗng nhiên anh ta sinh lòng cảm khái, sao Lạc Tú lại lưu lạc đến mức này?
Sau khi ăn xong, Lạc Tú chuẩn bị rời đi.
“Lạc Tú, nếu cậu gặp khó khăn gì thì có thế nói với tôi. Một hai ngàn tệ tôi vần có thế giải quyết cho cậu.” Vương Phi cảm thấy Lạc Tú đến tìm mình là để mượn tiền, chỉ là không tiện mở miệng.
Lạc Tú cười cười không nói gì, sau đó rời đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!