Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

 

Thạch Vương dường như vẩn rất tự tin, bởi vì hầu như nguyên liệu ở đây đều vô cùng kém, tốt hơn một chút thì tự anh ta cắt rồi chứ để làm gì?
Và cái vừa rồi có lẽ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Nhưng anh ta không tin rằng chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra hai lần liên tiếp!
Anh ta lại càng không tin rằng vận may của Lạc Tú có thể tốt hai lần liên tiếp!
Thành thật mà nói, nguyên liệu ở nơi này thực sự không có một khối nào có thế trị giá hai ngàn vạn tệ, đều do anh ta dán nhãn lung tung.
Đây chác chán là một vụ cược lớn!
Nhưng Lạc Tú đã đồng ý.
Tuy nhiên, Hồng Bưu lại lắc đầu và ngăn cản Lạc Tú.
“Cậu Lạc, tôi thừa nhận công phu quyền cước của cậu là cao thủ đứng đầu, nhưng trò cược thạch này cậu chơi vui thôi thì còn ốn, chứ đừng đánh cược ngàn vạn với thằng nhóc đó. Mỗi một ngành nghề đều có bí mật của nó. Thằng nhóc này đã nám được bí mật trong đó rồi, cậu chỉ là người thường, dễ chịu thiệt lầm.”
Lời của Hồng Bưu nói không phải không có lý, vả lại người này có thế đạt được danh hiệu Thạch Vương thì hiển nhiên nhất định có những thủ đoạn không bình thường, bằng không thì làm sao có thế quản lý thị trường ngọc lớn như vậy mà không ngã chứ?
Nhưng mà Lạc Tú chỉ mỉm cười, sau đó vỗ vổ vai Hồng Bưu, tò ý không thành vấn đề, tiếp theo bước lên phía trước.
Thấy Lạc Tú kiên quyết như vậy, Hồng Bưu không thê’ không trầm mặc nhìn Lạc Tú một cái.
Công phu quyền cước của Lạc Tú xác thực rất cao, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn quá trẻ, dễ dàng bị mấy câu nói lừa bịp như thế, khiến cho Hồng Bưu sinh ra vài phần thất vọng về Lạc Tú.
Đổi lại là người có hơi sác sảo một chút thì chắc chán lúc này cũng biết nên thu lại rồi.
Tiền là mượn của Hồng Bưu, Lạc Tú muốn mượn tiền, Hồng Bưu cũng không dám nói không cho mượn.
Khi lấy được tiền về tay, Thạch Vương đã nở nụ cười.
Chỗ này có thể vượt qua hai ngàn vạn mới là lạ đấy.
Nguyên liệu do chính anh ta đi lấy mà anh ta không biết sao?
Vả lại với tư cách là Thạch Vương, thứ anh ta ăn là chén cơm này, đã sớm có những thủ đoạn riêng của mình trong ngành này rồi, làm sao có thể mác sai lầm được?
So với người ngoài nghề như Lạc Tú mà nói, anh ta còn không chơi chết Lạc Tú được à?
Nhưng sở dĩ Lạc Tú dám cược là bởi vì anh nhìn thấy một khối nguyên liệu rất tốt.
Đế vương lục, mãn lục, loại thủy tinh!
Khối nguyên liệu đó tuy không lớn quá nhưng một trăm triệu thì hẳn không là vấn đề!
Nhìn thấy Lạc Tú đang lựa chọn nguyên liệu, ngoài mặt Thạch Vương rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại liên tục chế nhạo.
Hôm nay ông đây cho mày thua chết! Mười mấy năm trong ngành này, Thạch Vương cảm thấy đây là lần đầu tiên để người khác kiếm được lợi.
Phải biết rầng, trước kia đều là anh ta chiếm lợi của người khác, hôm nay nhất định phải tìm lại được khoản này!
Đáng tiếc, e là Thạch Vương chắng thế nào ngờ được rằng trong sân của mình vẫn còn một khối cực phấm nhỉ?
Mặc dù Hồng Bưu không ngần ngại cho Lạc Tú vay tiền nhưng khi Lạc Tú quyết định cắt, Hồng Bưu vẫn có chút lo lẳng.
Tậu Lạc, cậu phải suy nghĩ kỹ đi, một đao sống, một đao chết. Nếu một đao này hạ xuống không đúng thì hai ngàn vạn sẽ đi tong hết.” Hồng Bưu từ bên cạnh nhác nhở.
“Anh bạn này, nếu hối hận thì bây giờ vẩn còn kịp, hoặc là anh có thế chọc tảng khác.” Thạch Vương ớ một bên châm ngòi thối gió, tuy nhiên trong lòng lại cười ha ha.
Cát đi, cát đi rồi anh khóc thét!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!