Lọc Truyện

Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

 

Nhưng người có phản ứng đầu tiên không phải Trương Thục Phi mà là Lam Thục Đoan, bỗng nhiên Lam Thục Đoan nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Tú rồi nói.
“Xin lỗi, cô đến muộn rồi, anh ấy là của tôi.”
Lam Thục Đoan nhìn Hạ Linh Lung với vẻ mặt đầy khièu khích, rất sợ Lạc Tú sẽ bị cướp đi, Hạ Linh Lung cũng lập tức phán ứng lại mình đã lỡ lời, vì thế giải thích một chút.
“Không phải, ý của tôi là tôi muốn nhờ anh ấy ở cạnh tôi một thời gian thôi.”
Ý định ban đầu của Hạ Linh Lung là mời Lạc Tú ở lại bên cô ta trong khoảng thời gian này, bởi vì cô ta vẫn còn cảm thấy sợ sau khi trải qua những chuyện tối qua, hơn nữa trên người vẫn còn thi ban nên cô ta cảm thấy tìm Lạc Tú thì sẽ giải quyết được chuyện này, nhưng không ngờ mấy lời này khiến cho mọi người càng hiếu lầm hơn.
“Chuyện gì cũng phải xếp theo thứ tự trước sau, tôi tỏ tình trước.” Lam Thục Đoan vừa nghe vậy đã nổi điên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngước lên, vòng tay ôm chặt cánh tay Lạc Tú không chịu yếu thế.
Cho tới bây giờ tinh thần của Trương Thục Phi vẫn còn rất luống cuống, vừa rồi cô ta còn luôn miệng nói nếu Lạc Tú mà rời khỏi cô ta thì tiêu đời là cái chắc, nhất định anh sẽ không tìm được bạn gái mà chỉ có thế có thể độc thán suốt đời.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lạc Tú không chỉ có ngôi sao lớn theo đuổi và còn tỏ tình với Lạc Tú trước mặt mọi người, hiện tại còn thêm một hoa khôi cảnh sát cũng chen vào cạnh tranh với Lam Thục Đoan, giờ có nhìn thê’ nào cũng thấy hai cô gái đang tranh đoạt một người đàn ông, chuyện này khiến Trương Thục Phi chợt có cảm giác giống như mình đã mất đi thứ gì đó vậy.
Bởi vì cho dù là Lam Thục Đoan hay vị hoa khôi cảnh sát kia đêu khiến cho Trương Thục Phi cảm thấy tự ti về ngoại hình và khí chất của mình, hai người kia thà tranh giành lẫn nhau đế có được Lạc Tú, còn Trương Thục Phi thì có tư cách gì mà lại
dám nói chuyện với Lạc Tú như vậy?
Trương Thục Phi cười khổ một tiếng sau đó lại lập tức nghĩ đến một chuyện, có lẽ mình nghĩ hơi quá rồi, thật ra Lạc Tú không đến mức như vậy, vì gia cảnh nhà anh cũng chỉ ở mức thường thường bậc trung, ngay cả xe cũng không mua nối, nếu đi theo anh thì chẳng phải sẽ chịu khổ, bị chê cười sao?
“Dừng, lôi lôi kéo kéo cái gì?” Hồ Mỹ Kim nói với giọng điệu quái gở.
“Chỉ là một người đàn ồng ngay cả một chiếc xe cũng mua không nối thì có gì hay ho chứ?”
Không ngờ nói cái gì lại đến cái đó, một đám người đang đứng ở cửa bỗng nhiên có một nhân viên phục vụ chạy từ phía sau cửa đến nói: “Chiếc xe ở cửa là của ông chủ nào thế ạ? Chiếc Lamborghini màu vàng đằng kia.”
“Chiếc XG ở cửa là của ông chủ nào thế ạ? Là chiếc Lamborghini màu vàng đằng kia.” Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.
“Có chuyện gì không?” Lạc Tú quay đầu lại hỏi.
“Cảm phiền di dời một chút, xe của anh đang chắn đường một chiếc xe khác.” Nhân viên phục vụ nghe thấy chủ nhân của chiếc xe lẽn tiếng thì lập tức mỉm cười nól, dù sao ờ Thông Châu cũng không có mấy người có thế lái được loại siêu xe như Lamborghini.
“Được, tôi ra ngay.” Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, hiến nhiên Lạc Tú không có tâm trạng ăn cơm ở đây nữa nên cũng đang định trờ về.
“Hừ, con mẹ nó thích giả vờ thật đấy, đế tôi xem anh dời xe thế nào? Lại còn Lamborghini cơ đấy.”
Anh ta không tin chiếc Lamborghini là của Lạc Tú, những người khác cũng không tin, suy cho cùng cũng là do Trương Thục Phi luôn mồm nói Lạc Tú đến từ thị trấn. Và đương nhiên người không tin nhất chính là Trương Thục Phi, dù sao trước kia bọn họ cũng là người yêu, hơn nữa còn học đại học cùng nhau, sao lại không biết gia cảnh nhà anh thế nào chứ?
Lamborghini?
Đừng đùa nữa, có thế mua được một chiếc xe đã là tốt lắm rồi.
Nhưng một giây sau đã thấy Lạc Tú lấy ra một chùm chìa khóa xe từ trong túi quân ra trước mặt mọi người, sau đó nhấn một
cái, chiếc Lamborghini đã mở khóa thật.
Trương Định ngấn người không biết nói gì, bởi vì anh ta chợt nhớ cảnh tượng hôm qua khi mình mới mua chiếc xe hơn một trăm vạn đã cười nhạo Lạc Tú, kết quả hiện tại anh ta không thể cười nổi nữa, vì căn bản không cùng một đầng cấp.
Lúc Lạc Tú chuẩn bị rời đi, Trương Thục Phi thật sự không cam lòng bèn lên tiếng châm chọc: “Lạc Tú, hóa ra anh tốn nhiều công sức như vậy là vì muốn giấu giếm tôi, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà tôi không biết nữa?”
“Như nhau thôi, trước khi nói tôi thì cô tự hỏi lương tâm của mình trước đi. về Trần Hữu là sao? Sau này mọi người đều đi theo con đường riêng của mình, cứ vậy đi.”
Lạc Tú xoay người rời đi, cực kỳ dứt khoát hoàn toàn không có ý định nói thêm lời nào với Trương Thục Phi, còn Hạ Linh Lung và Lam Thục Đoan không những không bỏ đi mà ngược lại còn đi theo phía sau đế tranh nhau lên chiếc Lamborghini.
Xung quanh có rất nhiều người, vừa có xe sang vừa có người đẹp trước mắt thì ai mà không bị thu hút chứ?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!